Phía trước là chân trời

29/03/2013 - 08:02

PNO - PNCN - Quán trưa vắng, nắng hanh hanh. Chiếc bàn kê cập kênh mỗi lần Nhi đè tay lên là nghiêng ngả, ly chanh muối sánh ra ngoài. Anh ngồi xoay xoay chiếc chìa khóa xe. Không ai biết bắt đầu từ câu gì. Anh đoán già đoán non Nhi đang nghĩ gì....

Mai anh bay chuyến 9g50. Mai anh xa Nhi 15 ngày. Nhi lấy kính đen đeo bởi chói nắng. Đôi môi đỏ mềm chỉ cần vươn nhẹ qua là có thể chạm tới. Anh nén thở. Nhi quay lại cười: “Mai đi bình an nhé. Lần sau về nhớ alô em đi uống trà Cung Đình nghen!”. Anh nén thở. Cánh tay Nhi trắng mịn tròn lẳn, chỉ cần vờ đụng là có cớ. Nhi lấy máy điện thoại coi giờ. Còn 40 phút nữa em đi làm. “Uống lẹ đi rồi chia tay anh ha?”. Tiếng Nhi ngọt dịu.

Trưa nắng chang chang, đường vắng. Xe ô tô xịn, máy lạnh chạy êm ru. Anh một tay lái xe, một tay nắm chặt tay trái Nhi. Nhi thôi nhúc nhích, những ngón tay mềm muốt bắt đầu đan vào những ngón to nâu. Xe rà rà trong thành phố theo tuyến ngược chiều kim đồng hồ, anh bảo: “Anh quý Nhi lắm”. Nhi bảo: “Anh xạo”. Anh bảo: “Tùy em”. Nhi bảo: “Ok”. Xe cứ chạy, còn 10 phút nữa Nhi phải đến cơ quan. Nhi nhắc: “Đưa em đến cổng cơ quan luôn nghen”. Im lặng, còn bảy phút. Nhạc Mordern talking bài “You can win if you want”. Anh bảo: “Tin anh không”. Nhi bảo: “Mơ hồ”. Còn hai phút nữa tới cổng cơ quan, đoạn cua hẹp, anh đánh vô lăng quẹo phắt sang đường khác. Nhi cau mày. Anh nhướn mắt. Xe chạy như bay ra ngoại ô.

Nắng chói chang. Nhạc bài “No face, No name, No number”. Nhi nhắm mắt, đầu tựa hẳn vào ghế. Anh chạm tay lên môi cô. Nhi mở mắt liếc dài. Anh mỉm cười dịu dàng. Lề đường hoa xuyến chi đẹp nhẹ nhàng trong gió.

*

Nhi thức dậy, Hà Nội nóng 38 độ. Máy vi tính gần cạn pin, căn phòng 100 đô, Nhi lắc đầu nhìn nhanh người đàn ông đang úp mặt vào chăn ngủ như bị say thuốc. 100 đô chỉ để ở không đến sáu giờ đồng hồ/ngày.

Nhi nghĩ ngay đến cái quán tạp hóa nghèo của mẹ, chỉ bán cho trẻ con trong xóm. Nhi không hiểu mình yêu anh vì đâu. Tiền của anh ư? Nhi đâu cần tiền. Anh đẹp trai? Không hoàn toàn vậy. Hay vì những tin nhắn và những cuộc gọi ân cần mỗi ngày nhắc Nhi bôi kem giữ da đủ ẩm, uống nước đủ lượng, ăn đủ chất, ngủ đủ giấc... để giữ sức khỏe, để đẹp. Mỗi tối trước khi đi ngủ Nhi đều nhận một tin nhắn: “EY của anh ngủ ngon và mơ những giấc mơ có anh”. Lúc đầu Nhi bĩu môi chê “sến như con hến”, nhưng sau 90 đêm liên tục, Nhi thấy mình bị bệnh chờ tin nhắn ấy, hôm nào anh nhắn muộn là Nhi buồn buồn, thắc thỏm, mất ngủ.

Vợ anh mà biết anh đang cặp bồ với Nhi thì làm gì? Nhi không thể hình dung ra cảnh ghen tuông. Anh ngang tàng và không sợ vợ như mấy ông có “mèo”. Anh bảo nếu Nhi đồng ý, anh cưới Nhi trong vòng nửa tháng. Hôn nhân hợp pháp. Nhi bĩu môi. Anh rút điện thoại gọi cho vợ. Loa bật. Lần đầu tiên Nhi nghe thấy giọng người phụ nữ của anh.

Phia truoc la chan troi

“Ba mày gọi chi đó?”. “Ngủ chưa?”. “Rồi!”. “Tôi lấy vợ nhỏ, mẹ mày chịu không?”. “Con nào nó rước ba mày, tôi cho nó thêm cái nhà trong Sài Gòn”. “Mẹ mày đồng ý rồi nhé”. “Chứ bao lâu nay ba mày vẫn vợ nhỏ, vợ nhí ở ngoài đó tôi có nặng nhẹ chi, sao tự dưng giở trò hỏi han vậy?”.

Chưa nghe dứt câu này anh ngắt máy cái cụp, liếc vội Nhi phân bua: “Vợ anh nói linh tinh”. Nhi giả vờ dỗi: “Cha, hóa ra là cũng giống mấy ông nội ngoài kia, vậy mà lúc nào cũng ngọt nhạt anh chỉ là của Nhi thôi. Xạo quá chừng!”. Nhi hẩy anh ra, không cho đụng vào người. Anh cuống quýt năn nỉ, đấm ngực thề mấy vụ chân dài chân ngắn đó chỉ là cho vui, cho oai với mấy gã bạn làm ăn, còn Nhi là tất cả, không có Nhi anh không sống nổi... Nhi bĩu môi. Anh úp mặt vào đùi Nhi, hai bàn tay xoa đều lưng Nhi, van vỉ ỉ ôi. Nhi lùa những ngón nuột nà vào mái tóc đã điểm sợi bạc của anh thở dài. Đàn ông yêu cứ như trẻ con, còn Nhi mới yêu lần đầu mà đã giống một đàn bà từng trải. Ngực cô phập phồng dưới những môi hôn cuống quýt của anh.

*

Anh đi Paris, anh chụp tháp Eiffel, đại lộ Champ-Élysées, điện Panthéon cổ kính email về cho Nhi. Anh đi cùng vợ, thằng con trai lớn bảo vệ luận văn lấy bằng thạc sĩ luật, nó mời bố mẹ qua. Anh hỏi Nhi muốn đi không thì đi cùng. Nhi bảo anh đồ khùng. Anh bảo vợ anh biết hết nhưng chấp thuận vui vẻ. Vợ anh không cần anh hai năm nay rồi sau vụ cắt hết hai bầu vú ung thư giai đoạn một. Cái váy nâu ngang đùi mà Nhi thích là của vợ anh mua tặng Nhi sinh nhật 30 tuổi, anh nói thật Nhi cứ ngỡ anh trêu.

Một tháng anh ở Paris, Nhi đọc email anh mỗi sáng mỗi khuya, vẫn điệp khúc: “Nhi của anh nhớ bôi kem để da đủ ẩm, uống nước đủ lượng, ăn đủ chất, ngủ đủ giấc... để giữ sức khỏe, để đẹp”. Mỗi tối trước khi đi ngủ Nhi đều nhận được một tin nhắn: “EY của anh ngủ ngon và mơ những giấc mơ có anh”. Giờ Nhi không bĩu môi chê “sến như con hến” nữa.

Nhi nhận tin nhắn báo tài khoản vừa nhận thêm một khoản tiền lớn. Hai phút sau Nhi nhận thêm tin nhắn của anh. “Hãy giữ số tiền này làm vốn để sống tốt em nhé. Anh không thể quay về bên em. Vô cùng yêu và xin lỗi đã không thể sống nốt quãng đời còn lại bên em như đã hứa. Hãy sống tốt và đừng quên anh. Tạm biệt người tình nhỏ yêu quý nhất của anh. Còn duyên sẽ gặp. YE...”.

Nhi cuống lên, cô bấm gọi lại nhưng máy anh tắt. Cô tìm danh bạ số công ty anh. Cô nhân viên văn phòng dịu dàng: “Thưa cô, ông bà chủ đi Campuchia chưa về. Xin cô cho biết quý danh”. Cô gọi lái xe của anh. Chuông đổ lần thứ tám, hắn mở máy: “Ông chủ dặn tôi, cô bảo gì thì làm cho cô, cô cần chở đi đâu thì đưa cô đi. Xe này giờ thuộc sở hữu của cô. Hết ạ!”. “Ông chủ đi đâu vậy?”. “Tôi không biết ạ”. Cô bấm số vợ anh. Chuông đổ bản nhạc chờ “Đôi bờ”. Cô sốt ruột. “Alô. Anh đi công chuyện lâu ngày đó Nhi. Hãy làm theo những gì anh bảo. Thế nhé, chị đang bận khách”. Nhi gào lên: “Chị ơi...” nhưng tiếng máy cắt cụp. Nhi hoang mang ngồi xuống ghế, toàn thân rời rã. Suốt một năm bên anh, được anh bảo bọc yêu thương, Nhi đã quen thuộc anh đến nỗi mỗi ngày không thấy anh, không nghe tiếng anh, không đọc email của anh là Nhi không còn muốn làm gì. Bây giờ anh ở đâu, vì sao đột ngột muốn rời bỏ Nhi mãi mãi. Nhi quay cuồng trong những suy nghĩ về anh.

10 tháng 7 ngày, anh vẫn bặt tin. Nhi gầy năm cân, tóc không làm kiểu mới, mặt không son phấn, không sử dụng chiếc xe anh tặng. Mỗi tháng cô vào chùa ăn chay niệm phật, đội sớ cầu an cho anh một lần vào ngày rằm. Tối nào cô cũng mở email và đợi. Vô vọng. Mười lần gọi điện hỏi lái xe của anh, mười lần hắn trả lời: “Tôi không biết”. Hết. Năm lần gọi điện cho vợ anh, bản nhạc “Đôi bờ” hát đủ 100% rồi báo bận.

10 tháng 7 ngày, đêm nào Nhi cũng thức đợi một tin nhắn, một email đến, một cuộc gọi từ iPhone của anh. Vô vọng.

10 tháng 7 ngày Nhi vẫn tin có lúc anh trở lại tìm Nhi.

*

Người đàn ông bước xuống cầu thang máy bay, áo pull quần kaki xám, vai đeo chiếc túi màu đen mỗi bước đi đánh vào đùi đung đưa. Ngoài sân bay, taxi trườn tới và vù đi, tài xế mở nhạc Mordern talking bản “No Face, No Name, No number”. Thành phố 18g25 mù sương và ẩm lạnh.

Căn phòng số 120 tiếng gõ cửa dồn dập. Tiếng khóa mở tách. Người đàn ông áo pull bước vào, nhẹ nhàng đặt cặp lên sofa, nhẹ nhàng uống ly nước đậu nành vơi nửa trên bàn, mỉm cười rất nhẹ. Trong phòng tắm, Nhi nằm nhắm nghiền mắt ngâm mình trong nước muối hòa loãng thả vài cánh hoa cúc. Cạch. Nhi choàng bật dậy vơ vội khăn tắm theo phản xạ. Tim cô nhói mạnh, màu đen trùm lấy Nhi và hơi lạnh như từ ngàn chiếc tủ đá phà vào cơ thể Nhi. Mùi nước gừng, mùi dầu gió, Nhi từ từ mở mắt. Nước mắt trào ra không thể ngăn, ướt đẫm ngực anh, tràn vào môi anh. Nhi nằm gọn trong lòng anh nức nở như trẻ nhỏ. Mười ngón nuột nà xanh xao của Nhi lùa vào tóc anh ngắm nghía những sợi bạc.

Hai ngày đêm hàng xóm không thấy Nhi đi chợ, đi làm, đi đổ rác. Ngày thứ ba tiếng mở cửa lạch cạch. Nhi đi giày cao gót, mặc váy tím ngắn ngang đùi, khoác tay người đàn ông đi ríu rít xuống cầu thang.

Thành phố 8g sáng, nắng hồng dịu, xe xịn máy chạy êm ru, nhạc Mordern talking bản “You win if you want”. Nhi luồn những ngón nuột nà vào những ngón thô nâu: “Cưới em đi”. “Ok”. “Bao giờ?”. “Tùy anh”. Nhi tựa đầu vào vai anh. Xe chạy êm ru, nhạc Mordern talking bản “No Face, No Name, No number”, tài xế kính đen câm lặng như robot. 

Hoàng Thanh Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI