PNO - Thỉnh thoảng có người hỏi về nghề nghiệp của mình, tôi trả lời: nội trợ. Câu hỏi này, tôi nhận được 2 luồng ý kiến trái chiều.
Chia sẻ bài viết: |
Diệp Trần 31-10-2023 15:23:33
Là một người vợ ở nhà nội trợ mấy chục năm tôi rút ra được bài học xương máu là cuộc sống không phải lúc nào cũng vận hành đúng theo quỹ đạo. Vậy nên các chị em ở nhà nội trợ sẽ rất thiệt thòi khi có khủng hoảng xảy ra, khó khăn khi đó sẽ càng tăng khi tuổi tác càng lớn vì quan hệ vợ chồng không phải là quan hệ không thể thay thế. Tôi thông cảm với những bà nội trợ và cũng thông cảm với những người lựa chọn theo đuổi ước mơ hoài bão trong sự nghiệp mà không muốn vướng bận gia đình. Nhưng tôi thật sự ngưỡng mộ những người phụ nữ biết cân bằng cả hai vế trên để vừa có gia đình hạnh phúc vừa có sự nghiệp riêng vì những nỗ lực của họ thật đáng khâm phục.
Mai Hà 31-10-2023 11:42:59
Nội trợ hay đi làm tùy hoàn cảnh mỗi gia đình. Miễn sao người phụ nữ cảm thấy thoải mái là dc
JENNY-HUYÊN 31-10-2023 10:43:31
Ở Việt Nam, ở nhà nội trợ thật sự phải rất dũng cảm và có người chồng thật sự hiểu chuyện thì mới có thể trụ lâu dài. Và hơn hết tinh thần phải vững mới có sức đi đường dài được vì văn hóa định kiến VN, người thân như gia đình bên chồng, các mối quan hệ xã hội bên ngoài gây áp lực rất lớn cho người vợ ở nhà nội trợ. Và không có đúng sai, chỉ là người trong cuộc thật sự yêu thích việc làm nội trợ và gắn bó tận tụy chăm sóc người thân thì mới có thể làm được. Số lượng người có đam mê và tự nguyện ở nhà nội trợ thật sự không có nhiều, phần đông là do hoàn cảnh xô đẩy.
Trương Mỹ Hương 31-10-2023 08:29:51
Ở nước ngoài, phụ nữ chăm sóc con cái, nhà cửa khi ly hôn chính phủ vẫn tính như người có việc làm và mình cho đó là sự công bằng và văn minh, bởi vậy không có cụm từ “ ở nhà chồng nuôi “. Mình không hiểu tại sao trong khi vợ ở nhà chu toàn mọi việc để chồng an tâm kiếm tiền lại cứ coi thường là vợ ăn bám.
“Em ơi, chị dọn ra khỏi nhà rồi, đang ở tạm nhà bạn chị. Em liên hệ luật sư cho chị, lần này chị quyết ly hôn”.
Về chuyện phụ nữ dạy chồng, có người nói vui: mấy bà thích dạy cứ dạy, còn tiếp thu tới đâu, làm được bao nhiêu là quyền của học trò.
Con gái tôi gần 3 tuổi vẫn chưa nói được tiếng nào. Mẹ tôi nhắc vợ tôi đưa con đi khám, nhưng cô ấy nổi quạu.
Không để bụng nhưng tôi không khỏi phân vân liệu lang quân tôi có phải là một gerontophile?
Tôi biết quyết định ngày đó của mình khá vội vã và nhẫn tâm, nhưng tôi đã không thể làm gì khác, khi chỉ có một mình.
Tôi giải thích với con, tiền ủng hộ dù ít dù nhiều, miễn vừa sức mình thì đều đáng quý.
Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Chỉ cần một chiếc tai nghe là đủ để phái đẹp thưởng thức audio erotica mà không phiền ai và không ai phiền mình.
Cõi mạng cũng như cõi đời, luôn có người tốt - kẻ xấu. Thôi thì, cảnh giác là cách tự bảo vệ mình khi lướt mạng.
10 năm có nhà riêng, chị Liên luôn chịu phiền phức vì phải sống cùng các cháu bên chồng khi chúng lên thành phố học đại học.
Hằng ngày, do bệnh tiểu đường mà mẹ tôi ăn uống phải kiêng khem nhiều. Tôi rất lo chẳng may lũ kéo tới gây lụt thì mẹ sẽ ăn uống thế nào.
Vợ tôi thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Làm sao có thể kịp bơi đi như gia đình chúng tôi ngày xưa, khi bây giờ, thiên nhiên không còn là thứ duy nhất ta phải đối diện.
Sống một cuộc đời mòn mỏi như vậy chỉ vì sĩ diện của bản thân và gia đình, cô hoàn toàn không muốn. Cô chọn cách thứ ba: làm mẹ đơn thân.
“Có 3 thứ đáng sợ với tôi nhất trong cuộc đời đó là: chiến tranh, dịch COVID-19 và bão Yagi”.
Sự nín nhịn của chị giúp nhà cửa yên ổn, ba má yên tâm, chồng chị có vẻ cũng hài lòng. Mọi thứ có vẻ rất ổn...
Mới đó mà bây giờ đã không biết người ấy còn sống hay đã chết, có phép màu nào xảy đến hay không...
Cơn bão qua rồi, bài học tích cực để lại là gia đình cần có nhau, người với người xích lại gần nhau hơn.