PNO - Cưới nhau trong rừng và nuôi con trong rừng, hạnh phúc của cô gái hậu cần và bác sĩ quân y đã đi cùng những giai đoạn thăng trầm của lịch sử.
Chia sẻ bài viết: |
Bích Hằng 28-02-2023 08:09:27
Tôi trong bức hình đã 49 tuổi. Tôi rất tự hào về ba má của mình.Có rất nhiều người tham gia kháng chiến, có người đã mất có người còn sống... Nhưng tên của ba má tôi được nhắc đến và lưu lại trên một bài báo, đây chắc chắn rằng sẽ là một kỷ niệm đẹp nhất của ba má tôi.
Thúy Vũ 17-02-2023 20:20:11
Bài viết về cuộc đời của cậu mợ tôi. Cậu Khanh là em ruột của mẹ tôi. Cậu học giỏi & rất đẹp trai. Câụ xa quê ( thôn Đoàn xá, xã Hồng Phong, huyện Đông Triều, tỉnh Quảng Ninh) vào chiến trường miền Nam từ năm 1962, mới đầu còn có thư về, ông bà Ngoại thương nhớ cậu, dù ko có tin tức gì nhưng ông bà vẫn tin cậu còn sống. Hoà bình năm 1975, một thời gian thì cậu có tin về.... Ông bà mừng phát khóc, gặp ai cũng khoe tin cậu còn sống. Thế rồi mãi tới năm 1976, cậu mới đưa mợ & em Hằng về thăm nhà. Sau 15 năm xa nhà, cậu mất năm 2022, sau nhiều năm mất trí nhớ, gặp các chị em, các cháu ôm cậu vì thương cậu thì cậu vội lùi lại & nói : tôi ko biết cô là ai ... & Xưa tay. Cậu chỉ nhớ nhất từ : Đông Triều, nhắc đến 2 từ đó là cậu khóc, cậu nói: Quê tôi, tôi ko về đc nữa.. thương cậu vô cùng !!!
Còn mợ tôi thì rất yêu cậu nên coi các anh, chị, cháu chắt nhà chồng như con & vô cùng chu đáo
Chúc mợ luôn khoẻ mạnh để vui cùng con cháu !!
Dù ông bà, ba mẹ, anh chị em, đều ở đất nước khác, nhưng tôi không cô đơn vì luôn có “cầu truyền hình” đặc biệt kết nối mọi khoảng cách.
Thế hệ nào cũng vậy, cha mẹ đưa con đi chơi tết nay để sau này con có kỷ niệm tết xưa.
“Những lần cõng mẹ đi làm đẹp, gội đầu cho mẹ khi bà không khỏe… là cách biểu đạt tình yêu giản đơn nhưng chân thành của tôi đối với mẹ…”.
Khi chảo mứt gừng sền sệt, mẹ dùng đũa gắp một miếng đút cho dì Hai. Nghe dì Hai vỗ đùi là tôi biết mẻ mứt có chất lượng trên mong đợi.
Mỗi mùa xuân đến, những người con xa quê lại tất bật với đủ hành trang để trở về.
"Tết tuy cực mà vui, làm cho con cái có tết với người ta, chớ như ngày thường thì sao ra tết được…”.
Nhiều năm rồi, tôi không mua vạn thọ chưng tết. Vậy mà năm nay, tự dưng xao xuyến vì vạn thọ quá chừng.
Xưa mong ước mưu cầu hạnh phúc thật xa. Giờ hạnh phúc của tôi chỉ nằm ở bữa cơm, giấc ngủ của con nhỏ, của cha, của mẹ.
Vẫn có hoa, có mâm ngũ quả, có lì xì… nhưng lại là cái tết rất lạ khi đại gia đình đón năm mới ở nơi rất xa, không phải là nhà.
Tôi vẫn hoài nhớ về cái chợ tết thời thơ ấu, theo tôi mãi trong ký ức với những sắc màu rực rỡ...
Anh đề nghị “phá thai” vì chưa sẵn sàng làm cha mẹ. Chuyện chở con về nhà ngủ lại tiếp diễn và anh để mặc con tự lo “bảo hiểm rủi ro”…
Tết đến xuân về, trăm hoa đua sắc nhưng loài hoa đẹp nhất vẫn là hoa nở trong lòng người.
Dọn nhà đón tết, một phong tục của người Việt. Thế nhưng, đôi khi việc dọn nhà ngày tết lại trở thành nỗi ám ảnh, một “cái dại” khó lý giải.
Với mẹ, tết đến là cơ hội để được nhìn ngắm loài hoa chỉ nở 1 lần trong năm.
Tết Nguyên đán là cơ hội để trổ tài nữ công gia chánh và mang đến một cái tết thật ấm cúng, trọn vẹn cho gia đình.
Chợ hoạt động gần 10 năm. 2 năm gần đây, chợ bán online mỗi ngày trên Facebook.
Tôi cứ đi giữa những cung đường ký ức, giữa hiện tại và hoài niệm. Với tôi, không khí trước tết bao giờ cũng vui, tôi thích hơn cả tết.
Tại nhiều gia đình, con cái đã kết hôn nhưng vẫn cần cha mẹ giúp về tiền bạc, chăm sóc cháu hoặc phụ làm việc nhà...