Nỗi khổ... làm mẹ

10/04/2014 - 07:50

PNO - PN - Tôi đang trải qua những ngày tháng căng thẳng, khó khăn và vô vọng. Chúng tôi cùng mới 25 tuổi. Chồng tôi là con trai út. Nghe kể, lúc anh 13 tuổi, mẹ vẫn còn đánh răng cho anh. Ngày mới quen nhau, tôi đã biết, trong các con, mẹ thương...

edf40wrjww2tblPage:Content

Chồng tôi vốn ương ngạnh, chỉ thích làm theo ý mình, từ ngày ra trường đã đổi việc nhiều nơi mà vẫn chưa ưng ý. Mẹ anh rất khó chịu về việc này. Tôi có khuyên anh yên phận kiếm cơm, nhưng anh không mấy thay đổi. Mẹ chồng tôi nặng nhẹ ra vào, cho rằng tôi “nối giáo cho chồng”, anh chỉ nghe lời vợ, mà tôi lại không biết suy nghĩ. “Cứ hối cưới, hối cưới, cố tình có bầu để phải cưới gấp. Đàn bà con gái thời nay vì sao cứ vội vàng sợ ế đến thế không biết…”.

Phía chồng tôi không quá nghèo túng, nhưng có thói quen mạnh ai nấy sống, ít quan tâm nhau. Vợ chồng tôi ở chung với mẹ chồng. Chúng tôi không có bao nhiêu tiền để chi dùng. Chút vốn liếng dành dụm được hôm đám cưới đã đổ vô thuốc thang, chữa trị cho đứa con tội nghiệp. Đứa trẻ sinh non, ở trong bụng mẹ mới hơn bảy tháng đã vội chào đời, quặt quẹo khó nuôi, cứ eo éo khóc suốt ngày. Mẹ chồng thở dài, xa gần rằng tôi ky bo trùm sò, có tiền mà chẳng dám tiêu, cả đời sinh nở được mấy lần đâu mà khư khư làm khổ chồng con và cả bản thân như vậy. “Ăn vụng uống lén cái gì mà béo thế!”. Ngay lúc ấy, tôi cũng muốn trả treo, càng muốn tỉ tê kể lại với chồng những bất công khổ sở mà mình đang hàng ngày đối mặt. Nhưng cứ tối về, nhìn đôi mắt sẫm lại vì vất vả muộn phiền của anh, tôi lại không nỡ. Tôi chỉ biết rằng, nếu cứ chịu đựng mãi như thế này, chắc là tôi phát điên lên mất.

Noi kho... lam me

Tôi cũng biết là mình đã sai lầm, khi chưa kịp chuẩn bị gì đã phải sinh con, lập cập làm vợ, làm mẹ. Tôi cũng biết, mẹ chồng tôi nói không sai, là tôi làm hỏng tương lai của cả hai đứa. Nhưng cuối cùng, đay nghiến nhau như thế, phỏng có lợi ích gì? Đứa trẻ còi cọc kia, chẳng phải cũng là cháu nội, máu mủ ruột rà đó sao? Tôi mới sinh con hơn tháng, quanh quẩn trong nhà, mỗi ngày hứng chịu bao nhiêu lời khó nghe. Dù vậy, thâm tâm tôi cũng hiểu, tất cả chỉ là khó khăn nhất thời, cuộc sống rồi sẽ thay đổi, sẽ ổn hơn, sẽ tốt hơn. Nhưng tôi có phần thất vọng về gia đình chồng. Sao ngay lúc này, chẳng ai dành cho tôi chút cảm thông, an ủi? Tôi mỏi mệt và chỉ muốn buông xuôi. Làm một người phụ nữ, làm mẹ, hóa ra khổ nhiều đến vậy. Đêm nào tôi cũng khóc vì ân hận, tủi thân. Có khi tôi chán ghét ngay cả đứa con và cơ thể phì nộn của mình.

Mới đây, chồng tôi kiếm được một công việc ở xa, hằng ngày có xe đưa đón, tối mịt anh mới về tới nhà. Lương thì vẫn ít ỏi. Mỗi ngày đối với tôi dài dằng dặc, lặp đi lặp lại: thay tã, pha sữa, thuốc... và những lời khó nghe. Tôi cố tập nín nhịn. Tôi không muốn bị trầm cảm sau sinh. Tôi manh nha ý định bỏ đi. Tôi rắp tâm ly hôn. Tôi hận mình sai lầm ngu muội. Tôi tiếc cho tuổi trẻ của mình, vì yêu đương vớ vẩn, vì sĩ diện và vì bản năng làm mẹ đã vội vàng lập gia đình. Nhưng tôi vẫn cứ băn khoăn: mẹ là người từng trải, đã mấy lần sinh nở, nhân danh tình thương với chồng tôi để chỉ trích này nọ, vì sao cố tình không nhìn thấy sự tuyệt vọng đáng thương của con dâu mình?

 LƯU LY

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI