PNO - PN - Tôi hay nghĩ về một ngôi nhà mới, chưa có nội thất gì bên trong và tôi được tự do thiết kế, chọn tông màu, tự tay lựa chọn từng tấm rèm cửa, bàn ghế, tủ sách, sofa, đồ dùng nhà bếp…
edf40wrjww2tblPage:Content
Ban công là để trồng hoa, bàn đọc sách có nến thơm, phòng ngủ sẽ có dàn máy dành để nghe nhạc hòa tấu mỗi đêm… Ở đó, mọi thứ được bắt đầu bằng tất cả sự chờ đợi duy mỹ, tinh tươm và sẽ là một nơi trở về yên lành nhất sau mỗi ngày làm việc. Là không gian do tôi lựa chọn, được phép thay đổi, sắp xếp theo ý mình. Có thể khi vào ở một thời gian, ngôi nhà đó sẽ lộn xộn, đồ đạc mỗi lúc một nhiều hơn lên, rồi đồ chơi trẻ con, tã sữa bày đầy mỗi góc nhà. Gian bếp vương mùi thức ăn, ban công đầy bụi và lá rụng…
Có thể những chiều muộn nào đó trở về, tôi sẽ lại mệt mỏi dọn dẹp, lau quét mọi thứ và cũng chẳng còn thời gian đâu nghĩ đến hoa trên bàn ăn, nến thơm trong phòng khách hay những giai điệu nhẹ nhàng cho phòng ngủ. Nhưng, có như thế nào thì cuối cùng cũng phải xắn tay áo lên dọn dẹp, để rồi khi mọi thứ tinh tươm ngăn nắp trở lại sẽ thở phào nhẹ nhõm nhìn ngắm không gian thân thuộc trìu mến của mình. Nhà mình, mình không dọn dẹp, giữ gìn thì ai sẽ thay mình làm điều đó?
“Chỉ có mình mới cứu được mình, tâm hồn mình đâu ai có thể thay mình sắp xếp?” - cô bạn của tôi từng nói một câu như vậy trong những ngày sống giữa mệt mỏi và rạn vỡ. Bạn đã “xếp lại tâm hồn” của bạn theo cách tôi muốn sắp xếp nội thất cho ngôi nhà. Bạn chọn lại màu son tươi tắn và luôn mỉm cười, bạn chọn “mỗi ngày một niềm vui, đường đến anh em đường đến bạn bè” để những câu chuyện lúc nào cũng rôm rả ở nhiều mối quan tâm, góc độ. Bạn chọn mang về mỗi cuối ngày những cảm giác rộn rã, mỗi giấc ngủ bình an bằng những tin nhắn chúc ngủ ngon cho bè bạn thân quen và nhận về cũng là những ngọt ngào như vậy.
Bạn chọn mỗi ngày mới bắt đầu bằng một tách trà ấm nóng ngồi trên sân thượng nghe tiếng sẻ nâu ríu rít và nhìn ngắm tia nắng đầu ngày… Bạn được tự do lựa chọn và kiến tạo tất cả những gì bạn muốn, để tâm hồn được trở về đúng trạng thái tĩnh tại, và những cảm xúc đẹp đẽ. Bạn tự tìm kiếm niềm vui và cảm nhận hạnh phúc từ những điều đơn giản nhất, như một chiều nào đó dừng xe bên góc đường cúi nhặt một cánh hoa dầu. Mỗi khi thấy lòng mình mệt mỏi, muộn phiền tôi lại nhớ đến ngôi nhà và bạn, để được nhắm mắt lại mà tự chọn cách sắp xếp chính mình, bắt đầu từ những cảm nhận bình an nhỏ nhoi mà đẹp đẽ…
Tôi xin kể câu chuyện về bạn mình, Ngọc. Bây giờ Ngọc đã cười rạng rỡ như mùa xuân - nụ cười mà hai năm trước bị chị chôn vùi trong những ngày tháng đầy nước mắt. Chị là giáo viên, anh là chuyên viên kỹ thuật cho một công ty nước ngoài. Cuộc sống êm ấm hạnh phúc khi hai vợ chồng thu nhập ổn định và có đứa con gái đầu lòng xinh xắn. Nhưng mọi thứ thay đổi từ khi chị sinh bé thứ hai. Tìm người giúp việc vất vả mấy lần còn bị lừa, chồng chị bảo chị ở nhà chăm con, anh đã lên chức, thu nhập cao gấp đôi, đủ nuôi cả nhà. Ngọc nhìn con trai khó ăn gầy nhom, chị đồng ý nghỉ việc làm người phụ nữ của gia đình.
Bi kịch bắt đầu từ đó. Chị ở nhà với tã sữa, lau dọn cơm nước. Những bộ áo dài xếp vào tủ, bộ trang điểm cũng không còn cơ hội dùng đến. Lúc nào cũng chỉ thấy chị tất bật với trang phục ở nhà, tóc buộc túm, quanh quẩn chuyện nhà cửa con cái khiến chị thấy ngột ngạt, tủi thân. Công việc anh áp lực có lúc không thể chiều chuộng ngọt ngào khiến chị lại hờn mát, trách giận. Không khí trong nhà tù túng đến mức chị đã nghĩ đến việc ly hôn, dọn ra riêng ở, bất chấp phía trước như thế nào. Chị muốn thoát khỏi anh và cuộc sống mà chị bắt đầu cho là địa ngục.
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi một ngày chị được đồng nghiệp cũ mời đi ăn cưới. Đứng trước gương ngắm mình trong bộ váy sang trọng đã mấy năm không mặc. Chị lôi hộp trang điểm ra chăm chút khuôn mặt nhiều năm tháng chỉ có nhăn nhó muộn phiền. Chị chọn đôi hoa tai ngọc trai, xịt một ít nước hoa sau gáy. Trong gương là một hình ảnh xa lạ, đến mức chị ngỡ ngàng nhận ra bao lâu rồi chị bỏ quên mình, bỏ quên niềm vui chăm chút đáng tự hào của một người phụ nữ. Chị tất tả vì việc nhà, vì chồng con nhưng cuối cùng chính những điều ấy đã quật lại, trả cho chị cảm giác ngột ngạt muốn vượt thoát.
Mà đêm đêm nằm nghĩ về cuộc ly hôn, có phải chị hạnh phúc đâu. Cái chị muốn vượt thoát là cảm giác nặng nề đeo mang, bức bối không thể giải thoát được chứ nào phải đâu là muốn từ bỏ gia đình. Buổi đám cưới ấy, đồng nghiệp thăm hỏi động viên và khuyến khích chị đi dạy lại khi con đã lớn. Đi làm không phải chỉ có kiếm tiền mà còn là môi trường mang đến sự tự tin, làm chủ bản thân và quan trọng là không thấy mình vô dụng, chỉ sống nhờ chồng.
Bốn năm bỏ dạy, tìm lại việc không dễ chút nào nhưng chị kiên nhẫn như một cô giáo mới ra trường, chịu khó mỗi đêm đi học lại vi tính để thi bằng A, cần mẫn trau dồi đủ mọi kỹ năng để có thể xin vào trường tư. Chị xếp lại từng thứ một, gia đình, con cái và công việc. Mọi thứ có tất bật hơn nhưng chị bắt đầu rạng rỡ, mỗi ngày tự tin mặc áo dài, váy công sở xinh đẹp đến trường. Và ánh mắt chồng nhìn chị mỗi sáng trang điểm trước gương đã khác…
Một chị bạn đồng nghiệp từng nói với tôi rằng, mỗi khi buồn chị lại thay một kiểu tóc mới, chọn bộ quần áo đẹp nhất trong tủ áo để thấy mình xinh đẹp, tinh tươm. Nỗi buồn khi ấy chuyển sang một trạng thái khác - trạng thái của kiêu hãnh và tự tin. Đôi chân uyển chuyển trên đôi giày cao gót kia không mang nỗi buồn đi nhanh hơn nhưng nó nhắc nhớ chị rằng, chị vẫn đang được đi trên đôi chân mình, tự do tự tại. Cứ đi rồi sẽ đến, buồn rồi sẽ tan.
“Nếu buồn bã mà ngồi ủ rũ nữa thì đến mình còn thấy chán mình, huống hồ gì là người khác. Chỉ có mình mới hiểu những chênh vênh mình đi qua nên cũng chỉ có mình mới thay mới cảm xúc cho mình được” - chị thường bảo vậy. Càng buồn bã chị càng rực rỡ, nhưng cũng chẳng mấy ai có thể biết được điều đó. Người ta cười khen chị xinh đẹp rạng ngời, khen màu tóc hay xuýt xoa với bộ trang phục thiết kế khéo. Nỗi buồn bỗng trở nên đẹp đẽ. Nỗi buồn không phủ chụp lên chị màu sắc ủ rũ mà trái lại tràn đầy năng lượng, trở thành sức hút đối với người khác.
Có lẽ phụ nữ nào cũng vậy, đã có gia đình hay chưa thì cũng đều có chung những lo lắng, mệt mỏi muộn phiền, đơn côi - chỉ là mỗi người một cách, ở những trạng thái, tầng mức khác nhau. F5 bản thân có khó không? Có lẽ không đâu, mà chỉ là phụ nữ thường không nghĩ tới, không dám buông bỏ một lần để có thể được sống cho chính mình.
Đâu cần phải đợi đến khi đổ vỡ nát tan mới biết mình cần phải vì mình, mới dám buông hết mọi gánh nặng đau thương mà làm lại cuộc đời, để được tái sinh. Khi cuộc sống có những ngày rệu rã, mệt mỏi chỉ vì những lặp lại nhàm chán quen thuộc hay vất vả bức bối, thì cũng cứ hãy buông hết đi. Cho mình một khoảng riêng để được sống vì mình, để được cảm nhận an yên như khoảnh khắc sắp xếp bài trí ngôi nhà. Nấu một bữa ăn cho gia đình ta nêm nếm biết bao vị ngọt yêu thương sao không chọn cách nêm nếm ngọt ngào cho cảm xúc của chính mình?
Thử rời khỏi những ngày rối bời bức bối, đi mua sắm, đến hồ bơi, tập thể dục, đi cà phê với bạn bè hay đơn giản chỉ là ngồi nghe một bài hát yêu thích, sắp xếp tâm trí bằng những cảm giác tĩnh lặng thong dong nhất để được thấy trong cuộc đời nhiều bất an ngoài kia, ta đang được tận hưởng an yên của chính mình.
Hãy thương lấy thân mình trong những vạn biến của cuộc sống. Để nhìn vào cuộc đời lớn ngoài kia mà sắp xếp lại đời mình trong chính tâm hồn mình.
BÙI HOÀNG HẠC
Sau mỗi trận bão, chỗ của ngôi nhà chỉ còn lại nền đất tan hoang, người đau đớn hỏi nhau “lấy gì mà sống?”. Vậy mà rồi ai cũng phải sống, phải lặng lẽ đi gom nhặt từng mảnh vụn vỡ để có thể xây lại ngôi nhà. Tạm bợ cũng được, rồi ngày sẽ yên. Một cơn bão lòng có lẽ cũng có sức càn quét tương đương như thế, đến mức người ta có lúc thấy mình đứng bên bờ vực của cuộc sống. Nhưng, trái tim cũng như một ngôi nhà, có mất mát úa tàn đến mấy thì cũng còn những mảnh vụn của niềm tin, hy vọng, hạnh phúc, bình an... Ta cứ nhặt lên và từng ngày xếp lại đời mình.