Nỗi ân hận muộn màng

16/12/2013 - 20:15

PNO - PN - Nhà tôi nghèo. Các anh em trai tôi, khi vừa 13, 14 là nghỉ học, theo cha đi “bạn” cho các ghe thuyền đánh cá trong xóm. Ước mơ của cha là có thể gom góp mua một chiếc ghe nho nhỏ, tự làm chủ việc đi biển. Vì là đứa con gái duy nhất...

edf40wrjww2tblPage:Content

Mẹ tôi buôn bán những thứ cha tôi đánh bắt được, thu gom tôm cá nhỏ lẻ của những ghe khác trong xóm kiếm đồng lời. Lúc rảnh rỗi thì vá lưới, vá chài. Vất vả vậy, nhưng cuộc sống cả nhà vẫn trông chờ vào “trời thương” là chủ yếu. Những cơn bão lớn nhỏ, những lần ghe hư nhà dột đã đẩy cả nhà tôi thường xuyên lâm vào cảnh nợ nần, ăn bữa hôm lo bữa mai.

Noi an han muon mang

Tôi vẫn nhớ mãi cái đêm định mệnh ấy, khi mẹ tôi gọi điện báo, bị mất 12 triệu ở đâu đó không rõ. Vẫn biết tính mẹ vốn chểnh mảng hay quên, nhưng việc để mất một số tiền lớn như vậy quả là choáng váng. Nó là cả mấy tháng lương đi làm của tôi. Để dành dụm được chừng ấy tiền, thật không phải dễ. Mẹ bảo, mới gom tiền hàng về, định trả nợ và tu sửa ghe tàu đợt này. Vậy mà, chẳng hiểu rơi rớt hay bị lấy cắp ở đâu mất rồi.

Tôi lật đật bỏ việc, đón xe về quê. Cha và mấy anh em cũng vội vô bờ, hỏi han tìm hiểu với hy vọng mong manh là kiếm lại số tiền. Mẹ bỏ cơm, mếu máo khóc. Tôi gắng không trách mẹ, nhưng những lời cay đắng cứ vuột ra, không kiềm giữ được. Mấy đứa em trẻ người non dạ buột miệng bảo, không đi biển làm chi nữa cho cực. Làm ra đồng tiền khó nhọc nguy hiểm như vậy, mà mẹ ở nhà chẳng biết quý, làm con cái khổ thêm. Cha tôi không nói gì, nhưng cảm thấy như vai ông thêm rũ xuống dưới sức nặng áo cơm của cả nhà.

Mấy ngày đó, nhà buồn như đưa đám. Vùng vằng, giận dỗi, tự trách mình. Bất cần, chán nản trước viễn cảnh gia đình mờ mịt. Dường như không ai quan tâm tới cảm giác của mẹ, người vì một phút sơ ý của mình đã mang “đại họa” đến cho cả nhà. Mẹ dường như già hẳn chỉ sau vài ngày khổ sở trong nỗi ghẻ lạnh của mọi người. Ai nấy lảng xa “kẻ tội đồ” đáng thương là mẹ…

Đêm hôm ấy, cả nhà vừa thiếp đi sau giấc ngủ trằn trọc, thì mẹ tôi mất trong lặng lẽ. Chẳng biết cơn gió độc nào đó đã mang mẹ đi, hay bởi mấy hôm ăn uống thất thường cộng với than khóc đau buồn đã làm mẹ kiệt sức. Nhưng tôi đồ rằng, chính thái độ lạnh lùng, độc ác của tất cả chúng tôi đã dằn hắt mẹ phải buông xuôi tuyệt vọng đến vậy.

Cảnh nhà đã vốn nghèo càng thấy trống hoác, buồn hiu. Mẹ mất rồi, khoản tiền kia dĩ nhiên cũng không trở lại. Những niềm vui sum vầy hiếm hoi khi trước lại càng không bao giờ còn nữa. Cha tôi bỏ nghề đi biển, loanh quanh làm thuê trên bờ. Anh trai tôi bỗng dưng ít nói hẳn. Nhìn vào mắt anh, chỉ thấy khoảng tối của những ân hận muộn màng. Những đứa em, có đứa vẫn còn tuổi ham ăn ham chơi, thất thểu với nỗi đau chưa kịp lớn khôn để mà hiểu hết.

Tôi thay mẹ, ra vô cơm nước dọn dẹp, chờ những người đàn ông trong nhà trở về sau cả ngày lao động. Tôi bắt đầu hiểu hơn nỗi đớn đau và tuyệt vọng của mẹ ngày đó, thương mẹ thắt lòng mà cũng không thể làm gì hơn nữa. Nỗi đau và ân hận còn mãi, lảng vảng lên những phận đời khốn khổ của cả nhà tôi.

 ÁNH NGUYỆT

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI