Những người cha ở bệnh viện tâm thần: “Ba đây, ba đây mà con gái!”

18/03/2021 - 14:35

PNO - Người cha đứng bất động nhìn đứa con đang khẩn cầu, ánh mắt dịu dàng, liên tục gật đầu như một lời khẳng định rắn rỏi: “Bố đây, có bố đây”.

Hành lang khu khám bệnh của Bệnh viện Tâm thần TP.HCM chật hẹp với hàng người đứng ngồi lố nhố. Bỗng có người đàn ông đẩy băng băng chiếc xe lăn chở một cô gái về hướng phòng khám 011. 

Xe ông quẹt vào người hai bên, tiếng ai đó càu nhàu: “Đi đứng không ý tứ gì hết”. Ông gật đầu xin lỗi rồi quay đầu xe lăn, trở ra và đẩy như bay, lướt qua những cái trừng mắt. 

Tôi chợt liên tưởng tới trò chơi đẩy xe nhanh của những ông bố với những đứa con lên hai, lên ba. Quả thật, khi người cha già còng lưng đẩy, tiếng cười nắc nẻ, thích thú vang lên từ gương mặt ngây dại của cô gái trên xe lăn. Tiếng cười đó khiến cái sự tỉnh - không của chốn này thêm phần đặc trưng.

Trước khi thấy cảnh người đàn ông đẩy xe lăn như bay, tôi đã bị thu hút bởi cha con ông từ xa. Hai người ngồi tách khỏi đám đông, gần cổng ra vào của bệnh viện. Cô gái đưa tay khều vai, rờ mặt ông. Còn ông, khẩu hình sinh động như đang nói không ngừng. Cô con gái cứ gật gù và toét miệng cười. Hai cha con là một điểm nhấn lạ lùng giữa không gian trầm lặng, u uất. 

Trong lúc chờ đến lượt khám bệnh, cô con gái luôn lấy bờ vai cha làm điểm tựa
Trong lúc chờ đến lượt khám bệnh, cô con gái luôn lấy bờ vai cha làm điểm tựa

Cô gái gật đầu lia lịa, miệng ú ớ, đưa tay vuốt má cha. Ông nhìn con gái cười, xoa đầu cô và hỏi: "Bé Ba(*) muốn nói chuyện con mèo ha?". Cô gái gật đầu. Người cha hỏi tiếp: "có phải Bé Ba muốn hỏi con mèo ăn gì phải không?". Cô gái lại giao tiếp bằng cái gật đầu quen thuộc. Người cha tiếp, giọng ông nhỏ nhẹ và trìu mến: "Con mèo ăn cơm, ăn cá, ăn thịt, có con mèo biết uống cà phê nữa nghen". Cô gái cười ngặt nghẽo…

Cứ thế, ông bố mở rộng đề tài với cô con gái đặc biệt này như hai người bạn. Tranh thủ khoảnh khắc ông nhận ra sự có mặt của mình, tôi hỏi: "Bé sao mà vô đây vậy chú?". Ông nhìn có vẻ đo "độ bệnh" của tôi, chừng phân loại tôi vào nhóm thân nhân nên ông thoải mái: "Con bé bị chậm phát triển. Bác sĩ nói nó bị hội chứng down”. 

Nói chuyện một lát, tôi đã được ông cởi mở cho hay cô con gái đã 29 tuổi nhưng nhận thức chỉ tầm trẻ bốn tuổi, không nói chuyện được.

Cô không đi được và 5 năm nay lại bị tăng nhãn áp, mắt không nhìn thấy. Cô thích chơi, thích trò chuyện nên vợ chồng ông phải dành toàn bộ thời gian để ở bên cạnh, vui chơi cùng con. Từ khi có nhận thức, hễ không thấy ba mẹ bên cạnh, cô bé lại giận dỗi, tự đánh vào người. Ông kể, rồi kết lại bằng tiếng thở dài "tội lắm!".

Ông tiếp: "Chỉ vợ chồng tôi hiểu được con bé, nên sau khi sinh con, vợ tôi phải nghỉ việc. Tôi đi làm về là "thay ca" cho vợ. Với Bé Ba, phải ngồi chơi cùng, nói chuyện liên tu bất tận, không nói là con bé lên cơn, tự đánh vào mình. Có những khi mình mệt, hay bị bệnh cũng phải gắng gượng để chơi với con. Tuy nhiên, có những khi con nói mà mình không hiểu, nó cũng tức tối tự đánh vào người".

Kể dứt lời, người cha chưa kịp nghỉ mệt thì cô gái ú ớ, huơ tay vào không trung. Ông quay sang dịu dàng với con: "Cô hỏi thăm Bé Ba đó mà, Bé Ba có muốn nói chuyện với cô không?". Cô gái gật đầu, kèm tiếng "ạ" rất to và ú ớ một tràng dài. 

Tiếng người bên cạnh bật lên: "Trong nhà có người bệnh tâm thần khổ lắm". Nghe tới đó, người cha gật gù, giọng nghẹn lại: "Đúng rồi, khổ lắm và chăm con gái càng khổ hơn. Bị bệnh mấy chục năm vậy, nhưng vợ chồng tôi nuôi con bé kỹ lắm, tắm rửa, vệ sinh kỹ lưỡng và chăm chút từng miếng ăn". Lời ông được minh chứng qua cô con gái trắng trẻo, tinh tươm.

Ông nói thêm: "Bé Ba nhà tôi lại thêm đủ thứ bệnh: tiểu đường, men gan cao, tăng nhãn áp... nên mấy chục năm nay tháng nào cũng đi bệnh viện mấy đợt, riêng mắt mổ năm lần rồi". Rồi ông cười ánh lên vẻ tự hào: "Coi vậy chớ hiểu hết và biết thương cha mẹ lắm". Và ông quay sang con: "Phải không Bé Ba?". Cô gái gật đầu, cất tiếng "ạ" rõ to. Người cha mỉm cười hạnh phúc. 

Những người đàn ông như cha Bé Ba không hiếm ở Bệnh viện Tâm thần. Thường, bên cạnh một bệnh nhân nữ luôn là một người cha. Những người có thâm niên đưa thân nhân đến đây lý giải: sự bình tĩnh, mạnh mẽ của người cha rất hiệu quả trong việc tương tác với người bệnh.

Một ngày tháng Ba, trước cửa phòng khám 012 của Bệnh viện Tâm thần TP.HCM, có cô gái to con mặc bộ đồ thun đỏ cứ tựa đầu vào vai cha. Hễ người cha đứng lên ngóng vào cửa phòng khám, cô lại nhấp nhổm theo. Ông vịn vai con, nhẹ nhàng: "Ba đây, ba đây mà con gái" và trân mình ngồi làm điểm tựa cho con. Ánh mắt hốt hoảng, ngây dại của cô gái dịu lại.

Người phụ nữ ngồi kế bên nhìn ông hỏi: "Con gái anh bị gì vậy?". Ông nói lớn: "Nó bình thường chứ có bị gì đâu?". Rồi quay sang hướng khác, ông đưa tay lên miệng "suỵt", và thì thầm: "Nó bị mất ngủ, động kinh, đi trị bốn năm rồi". Ông sợ cô con gái nghe về bệnh tình sẽ bất an. 

Ông bố suốt 29 năm nay luôn là bạn, chơi và trò chuyện với con bất kể ngày đêm
Ông bố suốt 29 năm nay luôn là bạn, chơi và trò chuyện với con bất kể ngày đêm

Sự chở che này khiến tôi nhớ đến chuyện một người cha khác từng gặp ở đây. Cô con gái cao to, còn ông bố gầy đét.

Cô liên tục hét: "Tao không bị điên, chúng mày âm mưu bắt vô bệnh viện tâm thần để giết tao, lấy tài sản của tao". Đi bên cô, ông bố vừa lách người, nghiêng đầu né những cú vung tay của con gái, giọng ông nhẹ nhàng, tha thiết: "Có bố đây, có bố đây, không ai làm gì con đâu, mình đi lấy thuốc rồi về nhé". 

Người đàn ông đứng gần đó lầm bầm: "Thấy chưa, đã nói cho nó vào đây nhập viện đi mà cứ nhất quyết không chịu, giờ nhìn đi, nó có bình thường được nữa đâu. Để nó lên cơn, nó đánh có ngày bố mẹ chết".

Thì ra đó là bác ruột của cô gái. Ông trút với đám đông mọi muộn phiền về đứa cháu bệnh tật: "Nó là giảng viên đại học đó. Ly hôn xong rồi phát bệnh tâm thần cả năm nay. Lúc nào nó cũng nghĩ có người mưu hại, giết nó nên hay lên cơn". 

Cô gái lại tiếp tục đá cửa và la hét, chửi bới. Nhân viên bảo vệ và y tế tiếp cận khống chế để đưa cô vào phòng cấp cứu. Nhưng cô không ngừng vùng vẫy với tay đánh, chân đạp, miệng la. Trong tình thế nguy hiểm vậy, người cha vẫn nhoài nắm tay con và vỗ về: "Bố đây, bố đây mà".

Nhân viên y tế nhắc ông tránh ra để né đòn, nhưng ông vẫn loay hoay và hứng những cú vung tay. Khi cô gái bị khống chế, đưa vào phòng cấp cứu, cô bắt đầu nhìn bố, ánh mắt ngây dại tan biến, chỉ còn đôi mắt thiết tha, khẩn cầu. Có lẽ đó là phút tỉnh duy nhất kể từ khi cô bước vào bệnh viện. Cô gào: "Bố ơi cứu con, con muốn về nhà, bố đừng bỏ con". 

Người cha đứng bất động nhìn đứa con đang khẩn cầu, ánh mắt dịu dàng, liên tục gật đầu như một lời khẳng định rắn rỏi: “Bố đây, có bố đây”.

Đàn ông thường chịu tiếng vụng về, lóng ngóng và ít bày tỏ tình cảm. Thế nhưng, thử vào bệnh viện tâm thần - nơi bày ra những thách thức đỉnh cao của tình yêu, sự kiên nhẫn và rắn rỏi của người thân, bạn sẽ thấy, một người đàn ông giàu yêu thương có sức mạnh đáng nể cỡ nào. 

Thùy Dương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.