PNO - Quan niệm nước mắt chảy xuôi có khi nào là sự bao dung, niềm an ủi của cha mẹ và cũng chính là lời biện hộ của những đứa con khi chúng hãy còn trẻ, còn khỏe, đôi chân còn muốn trượt ra ngoài tìm đến những niềm vui...
Chia sẻ bài viết: |
Rồi ai cũng phải già, nhưng già mấy đi nữa vẫn vui vẻ và khỏe mạnh từng ngày để lũ con cháu âu yếm gọi là bảo bối...
Việc chăm sóc cha mẹ già thường bị xem là trách nhiệm nặng nề, vất vả. Song, khi chọn góc nhìn tích cực, chúng ta sẽ thấy nhẹ nhàng hơn.
Hồi còn nhỏ tôi hay ước mẹ bị bệnh. Điều ước ngốc nghếch ấy đôi khi thành sự thật, bởi mẹ tôi nào phải siêu nhân.
16 năm hôn nhân, vợ chồng chị mới chỉ… hơi to tiếng 2 lần, giận không nói gì với nhau đúng 1 ngày.
Ai cũng đôi lần như cánh chim sũng nước, cần được bay về tổ để sống thật, nương náu rồi lần nữa bay lên.
Những câu “slogan” ấy nếu khéo léo áp dụng, “bộ ba quyền lực” hẳn sẽ thoải mái khi sống chung nhà.
Cuộc hôn nhân của ba mẹ tôi là minh chứng cho việc quả ngọt sẽ đến với những ai biết thủy chung và chờ đợi.
Thời 4.0, kết nối “thật” giữa người và người trở nên chậm chạp, lỏng lẻo, kể cả giữa những người thân trong gia đình…
Dù hơi nóng phả ra hừng hực, tôi vẫn không tin chiếc bàn ủi con gà có thể ủi phẳng quần áo.
Tiếng khóc, tiếng gào ồn ào từ nhà chị Đinh Thị Mai vang động cả cái xóm nhỏ vốn yên bình. Những tiếng xầm xì bàn tán nổi lên…
Trong nhiều gia đình, cha mẹ, con, cháu lại sống cách xa nhau. Khoảng cách địa lý, khoảng cách thế hệ đặt ra nhiều thách thức trong việc duy trì nếp nhà.
Sống trong gia đình đa thế hệ, việc “gần” về khoảng cách nhưng “xa” trái tim là điều có thể xảy ra bất cứ lúc nào bởi những khác biệt, bất đồng.
Bữa cơm gia đình không chỉ “bao no”, “bao ngon”, “bao an toàn” mà còn tạo ra không gian thuận lợi để gắn kết tình thân và giáo dục con trẻ.
Con số 96 tỉ đồng/ngày - 35.000 tỉ đồng/năm ấy khiến nhiều người giật mình nhận ra: bữa cơm nhà đang dần vắng bóng ở rất nhiều gia đình Việt.
Học đại học chỉ là bước đệm cho đời người mà thôi. Không chỉ dựa vào mỗi tấm bằng ấy mà có cuộc sống bình an vui vẻ hạnh phúc.
Một năm, chúng ta giao con cho nhà trường gần 9 tháng; chỉ còn 3 tháng dịp hè và tết, hãy tập trung hết sức, đừng để con gặp hiểm nguy...
Nhờ nghề săn loài ong cực độc mà “ai cũng ngán” này, chị Kim Y đã nuôi sống được gia đình, chăm lo cho con ăn học.
Câu chuyện mở ra những cung bậc dịu dàng bất tận về tình yêu với chồng con, với cha mẹ, công việc và cuộc đời.