Những bước chân hạnh phúc

18/08/2018 - 10:00

PNO - Họ đi bên nhau, không dắt theo con cái, mua sắm cũng không nhiều, dường như được ở bên nhau mới là chính. Hình ảnh ấy nay không còn nữa, nhưng tình yêu thương và cảm thông vẫn tròn đầy.

Khoảng gần 5g sáng và 8g tối, trong một con hẻm nhỏ ở ấp 2, xã Vĩnh Lộc, huyện Bình Chánh (TP. HCM), có một người phụ nữ chậm rãi dìu một người đàn ông nhích từng bước. Họ là cặp vợ chồng đậm tình nặng nghĩa mà bất kỳ ai biết họ, đều phải ghi nhận.

Nhung buoc chan hanh phuc
 

Người chồng ấy là anh Lương Quốc Cơ. Trong một lần tai biến, anh bị liệt nửa người. Dù không nói được, có lẽ cảm nhận về những nghĩa cử của chị Dương Kim Lang dành cho mình, anh đã biết nói bằng… đôi mắt. Ví như, chị đã rời khỏi giường, anh vẫn đau đáu nhìn theo. Hay khi được chị đút ăn, vệ sinh cá nhân, anh luôn đưa đôi mắt biết ơn, nhìn vợ.

Ngày anh mới bệnh, ai tới thăm cũng thấy anh khóc. Mọi người cảm nhận được, anh khóc vì tủi thân thì ít mà thấy mình may mắn thì nhiều. Quả thế thật, bởi khi anh ngã xuống, chị Lang đã quyết định nghỉ việc, dành thời gian chăm sóc chồng từng li từng tí, lúc nào cũng hết lòng. Cái khó của người nuôi bệnh tai biến là nhẹ thì phải dìu đỡ, nặng là phải ẵm bồng. Mà đàn ông dìu đàn bà dễ hơn đàn bà dìu đàn ông, vì họ có sức. Chị Lang không có hai lợi thế ấy, nhưng chị có sức mạnh khác - đó là tình yêu anh chị dành cho nhau, khiến chị mạnh mẽ cáng đáng tất cả mọi việc trong nhà.

Khi chưa bệnh, anh Cơ đều đặn đưa đón chị đi làm, không sót ngày nào. Là thợ sửa xe tại nhà nên anh chủ động được thời gian, canh tới giờ vợ tan tầm là anh gác mọi việc lại để đi đón chị. Anh chị có con gái lớn đã lấy chồng nên trông như vợ chồng son, lúc nào cũng thấy mặn nồng. Ngày còn khỏe, mỗi tối, anh chị lại nắm tay nhau đi dạo quanh con hẻm nhỏ. Nhìn họ, tôi cảm nhận sự bình yên, thấy vẫn còn rất nhiều “màu hồng” trong đời sống vợ chồng.

Cuộc sống của anh chị không sung túc nhưng tinh thần và yêu thương là thứ họ có để sưởi ấm hôn nhân. Nhờ nền tảng ấy, chị đã vượt qua biết bao thử thách mà cái lớn nhất là phải nghỉ dài ngày để chăm sóc chồng, dù công ty đang rất cần chị, chị thì cần việc để kiếm tiền. Chăm sóc chồng vất vả, nhưng mỗi khi nhớ lời bác sĩ, “anh còn may mắn, chỉ cần trễ một chút là “tiêu” rồi”, là chị thấy vui. Bác sĩ cũng bảo, nếu được chăm sóc tốt, cơ hội tiến triển sẽ cao. Chị cứ thế dốc sức lo cho chồng - thuốc thang, xoa bóp, châm cứu, tuân thủ lịch tái khám; một thời gian dài sức khỏe anh mới khá hơn. Anh bắt đầu tập nói tiếng một, rồi tiếng đôi đầy khó khăn.

Niềm vui của chị bây giờ là anh đã nói được trọn câu dài, dù vẫn rất khó nghe và anh đã có thể chống gậy, vịn tường để tự bước tới bước lui. Gặp tôi, anh nói tiếng được tiếng mất: “Cố gắng vận động, thuốc thang để vợ yên tâm khi chồng ở nhà một mình”. Chị thì bảo: “Yên tâm sao đành, nhưng vì cuộc sống, phải ráng mưu sinh thôi”.

Buổi sáng, sau khi dìu anh đi bộ về, chị lại tất tả chạy đi mua đồ ăn sáng, chuẩn bị sẵn thức ăn trưa, rồi mới đạp xe đi làm. Ngày anh khỏe mạnh, chị là người phụ nữ thư thả nhất con hẻm khi anh vừa lo sửa xe vừa làm việc nhà thay vợ. Chị đi làm về là nhà cửa đã gọn gàng, họ cùng nhau nấu bữa tối, cùng ăn, rồi đi dạo. Một lần ở siêu thị, ngắm anh chị từ xa, trông nụ cười của họ thật hạnh phúc, tôi thoáng nghĩ, họ là cặp tình nhân đang thong dong tận hưởng cuộc sống chứ đâu phải vợ chồng lắm lo toan.

Họ đi bên nhau, không dắt theo con cái, mua sắm cũng không nhiều, dường như được ở bên nhau mới là chính. Hình ảnh ấy nay không còn nữa, nhưng tình yêu thương và cảm thông vẫn tròn đầy. Bây giờ, chị đi làm thì thôi, chứ về nhà là họ lại như hình với bóng. Những bước chân chậm rãi, khó khăn của họ hai bận mỗi ngày đã nhắc nhở nhiều người khác về đạo nghĩa vợ chồng. Bữa nào vắng họ, con hẻm buồn tênh. Rất nhiều người nghĩ, thể hiện thành lời, rằng anh thật may mắn khi có chị. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ tại anh sống tốt nên mới được chị yêu thương thế. Chồng tôi và bạn bè thì dành tặng chị mấy lời có cánh: người đàn bà chịu thương chịu khó, trọn nghĩa vẹn tình nhất quả đất. 

Khánh Thi

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.