Tôi có thể gạt bỏ tự ái để về lại ngôi nhà thoải mái của mình bởi dù sao tôi cũng là con cưng của bố mẹ, nhưng Dũng thì khác. Anh ôm mãi trong lòng mặc cảm vì khoảng cách quá chênh lệch giữa hai gia đình
Tôi không nhớ mình đã ăn bao nhiêu trận đòn và bao nhiêu lần bị mẹ nhốt ở nhà không cho đi dự sinh nhật bạn bè vì sợ tôi lén đi chơi riêng với Dũng. Khi ấy mẹ chỉ bảo tôi còn nhỏ phải lo học hành.
Tôi đã manh nha những hoài nghi nhưng chưa dám khẳng định, cho đến ngày anh về nhà với mùi nước hoa rất ngọt trên quần áo. Và, anh đề nghị ly hôn.
Nhờ có anh mà tôi học hành chăm chỉ, quyết tâm cao để thi đỗ đại học. Nhưng ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học cũng là lúc biết tin chị gái mình có thai với anh.
Cô ấy ngày xa xưa là người yêu, nhưng hiện tại chỉ là bạn. Mẹ con cô ấy đã ổn định, địa chỉ và số điện thoại của mẹ con cô ấy đây, em có thể đến chơi hoặc đánh ghen tùy thích!"
Sau 2 năm chung sống, tôi nhận ra không phải anh hiền, mà là nhạt. Không phải anh không thích chơi bời, mà bởi anh chẳng muốn chi tiền cho bất cứ việc gì. Và anh vẫn “phong cách” cũ, thỉnh thoảng lại hỏi vay tiền tôi...
Cách đây vài tuần, em chồng bắt được tin nhắn qua lại giữa hai người nên đã đến đánh ghen “hộ” rất dữ dội. Cửa hàng bị đập phá một số gạch ốp tường và thiết bị vệ sinh.
Tôi đã ngồi đó, ngay trước cửa nhà mình, từ 23g đến hơn 4g sáng để suy nghĩ: tôi đã làm gì sai đến nỗi chồng tôi đành lòng nhốt vợ ngoài cửa?
Những con số quen thuộc hiện lên, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ “cà phê không em?”. Đầu óc cô gái bỗng hỗn loạn, bao nhiêu cảm xúc tuôn chảy...
Năm ấy, khi phát hiện chồng mình đang ôm ấp một tình cảm đặc biệt với người phụ nữ anh mới quen qua công việc, tôi đã đau lòng đến mức tưởng có thể chết đi ngay.
Do bên ngoài tôi vẫn cố gắng học hành và tiếp xúc bình thường với mọi người nên bố mẹ tuyệt nhiên không hề biết những sang chấn tâm lý mà tôi vừa trải qua.
Quen nhau một cách tình cờ thông qua một ứng dụng hẹn hò trên điện thoại, Minh Tâm và bạn trai chuyện trò hàng tiếng mỗi ngày từ khoảng cách hơn 12 ngàn km trong nhiều tháng liền, rồi quyết định cưới dù chưa từng gặp mặt.
Tôi làm sao có thể tin được rằng, có một bóng hình luôn hiện diện trong tâm trí anh, trong phòng ngủ của chính chúng tôi?
"Tôi cho chị số tiền này, 200 triệu đấy, với điều kiện chị chịu ký đơn ly hôn giải thoát cho anh P.". Chồng chị trơ mắt nhìn cảnh người tình "mua" mình từ tay vợ.
Ừ thì tử tế, dù lòng đã từng tan nát. Nhưng tử tế với nhau một lần cuối cũng được mà.
Tôi không thể dùng ngôn từ của mình để miêu tả cái ánh mắt khốn nạn ấy. Đó là cái nhìn thèm khát của một con thú đói chứ không phải của người mà tôi cứ nghĩ là chồng mình, là dượng của con tôi.
Có người khuyên tôi làm lớn chuyện, tố cáo chồng dan díu với tình nhân để anh ta mất hết thể diện nhưng tôi chỉ biết cười thầm và nghĩ, chẳng để làm gì.
Chị dâu khen chồng tôi không ngớt, nào là dáng dấp to cao, trông đàn ông, lại chăm chỉ, biết kiếm tiền, không sa đà bạn bè. Rồi những lúc gia đình tụ họp đông người ăn uống, chẳng hiểu sao chị luôn ngồi cạnh chồng tôi.
Thay vì vui mừng vì có thêm con, anh đã nhảy nhỏm nói em làm sao mà để có thai, bằng ngần này tuổi đầu rồi mà không biết cách phòng tránh!
Anh năn nỉ tôi “cứu” anh, chỉ một lần thôi, ông chủ hứa, chỉ một lần duy nhất, “Mà em có chồng rồi, mất mát gì đâu!”
Anh trở về nhà, dáng vẻ mệt mỏi với đôi mắt thâm quầng. Tôi không thể lường trước được rằng đó là khoảnh khắc cuối cùng trước khi cuộc hôn nhân này vỡ tung...Tôi sai ở đâu?
Mấy năm trời, tôi như một cái xác không hồn, tiều tụy xanh xao, sụt tới 12 kg. Làm việc gì cũng phải để ý đến sắc mặt của anh. Anh không mắng nhiếc nhưng tôi vẫn đau đến tận cùng.
Đừng nghĩ cứ là mẹ chồng thì nói gì cũng sai, ác ý, cổ hủ, xấu tính. Hai chữ “gia đình” muốn trọn vẹn không phải chỉ có vợ chồng với nhau mà còn con cái, cha mẹ. Sau này mình cũng thành mẹ chồng, mẹ vợ mà.
Ngày thấy hình một cánh hoa anh đào trên ngực chồng, tôi thắc mắc nhưng anh chỉ cười, nói rằng anh thích loài hoa này. Nhưng tôi không ngờ hình xăm bông hoa chính là dành cho cô ấy...
Lấy được chồng giàu có lẽ là ước muốn không chỉ của tôi mà còn của rất nhiều người phụ nữ khác. Tôi cũng vậy, và đã nghĩ mình đạt được nguyện ước, cho đến một ngày.