Em cũng đã nghĩ đến việc quen một người khác tốt hơn, nên thời gian qua em có lên các trang hẹn hò và đi chơi với một vài người...
Biết tôi chia tay với người mới, Nga đã nhào vào nhắn tin với đủ thái độ. Tuy vậy, cảm xúc và sự tôn trọng người cũ không còn, tôi chọn đơn độc.
Ừ ráng nhịn, hy vọng một ngày anh đổi tính khi nhìn mẹ mình ngày một già yếu, nhìn thấy con mình ngày một khôn lớn và nhìn lại mình đã làm gì. Để bao người yên ổn thì một chị đau cũng được, cũng thành quen.
Một bí mật động trời được cậu con trai ngoan ngoãn của bà Oanh giấu nhẹm. Vì vậy bà vẫn giục giã cậu cả lấy vợ cho bà có cháu ẵm bồng.
Đàn ông như anh - quá tự mãn, coi việc phụ nữ vây quanh là chiến tích. Mang cái mác người có gia đình êm ấm ra để chứng tỏ mình tử tế, để khiến phụ nữ đến với mình là tự nguyện...
Sau khi gặp vợ anh, tôi mới biết mình là người thứ ba - loại người tôi vô cùng căm ghét. Nhưng tôi phải làm gì bây giờ, khi ngày sinh cận kề và nỗi đau phản bội khiến tôi quay cuồng, mất hết lý trí?
Nhiều bình luận trên mạng xã hội cho rằng việc lục soát điện thoại của con là quyền của cha mẹ. Kiểm soát như thế cũng chỉ vì trách nhiệm và muốn tốt cho con mà thôi.
Điều khiến Hạ đau đớn không chỉ là sự phản bội có phần trơ trẽn và hèn hạ của Tùng.
Việc xây dựng một mối quan hệ, cũng như xây một tòa nhà, những người trong mối quan hệ ấy phải có sự an toàn về mặt cảm xúc, nghĩa là không bị ảnh hưởng cảm xúc của nhau.
Mỗi vết sẹo là một lần ngã. Dù có đau hay không đau thì cũng là bài học như nhắc nhở mỗi người đã dũng cảm vượt qua để trưởng thành.
32 tuổi tôi ly hôn chồng. Thoát được một ông chồng chưa già đã gia trưởng, đã nhậu như cái hũ hèm, tôi như con sâu con nhộng sấu xí biến thành con bướm xinh đẹp rực rỡ đầy màu sắc.
Và rồi tôi nhận ra, giọng điệu trong thơ người yêu cũ tăng dần âm lượng, rằng U40 như anh vẫn đắt hàng, ngoắc cái là phụ nữ chạy theo cả bầy…
Con đường tái hôn mưu cầu hạnh phúc vốn gian truân lắm, nhưng chỉ cần người muốn đi cùng ta "đủ gan” thì những thóa mạ kia chẳng đáng gì. Nhà chồng cũ của tôi không còn đòi bắt 2 con tôi nữa, từ từ họ cũng... xìu.
Khoảng gần giữa đêm, khi con trai đầu lòng lên 4 tuổi đã ngon giấc trong vòng tay ấm áp của mẹ, và chính Bạch Dương cũng chìm vào giấc ngủ, thì đột nhiên, cô bị đánh thức vì cú lôi mạnh tay của chồng.
Tôi ngu si, mê muội và luỵ tình đánh đổi hơn 10 năm tuổi xuân cho trò dối trá? Hay tôi chính là một con hồ ly tinh đang cướp đoạt hạnh phúc của người khác?
Em bỗng sợ anh chê em xấu, chê em lùn như con gái anh đã chê. Cái điểm yếu ấy, em không muốn nghĩ tới. Em đã cố gắng sống thật tốt, lấy đức hạnh bù ngoại hình. Vậy mà
Trong những câu chuyện vụn vặt, Hiên nhận ra mẹ chồng rất quý dâu cả, còn thường xuyên khoe dâu cả tặng quà cho mẹ, mua thuốc cho bố...
Gia đình em đang chia ra làm hai, một nửa ở thành phố, một nửa về quê lo chăm sóc cha mẹ già. Bạn bè bảo gia đình mà mỗi người một nơi chắc chắn dễ sinh chuyện này nọ. Em không biết tính sao…
Tiền anh em tôi đưa mẹ dành dụm đề phòng thuốc men khi bệnh tật, mẹ lại lấy đi nhấn mí, xăm môi. Mẹ còn hỏi thêm tiền, nói rằng cần cho bà con đau ốm.
Chồng chị mua hai món trang sức, một món tặng sinh nhật chị, một món tặng ai? Chị lần mò theo dõi anh và bắt đầu vỡ lẽ ra chuyện chẳng ngờ.
Tôi đã sống như một người vợ, người mẹ hết lòng vì hạnh phúc của mình. Tôi luôn tin vào một tình yêu vô điều kiện.
Biết đâu sau này, hình xăm đó có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của con thì sao? Có phải tôi quá cổ hủ, không theo kịp thời đại hay lớp trẻ bây giờ sống thoáng quá.
Có người hỏi sao tầm tuổi này chị không chọn ổn định tại quê nhà. Chị nói ai cũng có hoàn cảnh riêng dẫn đến những quyết định lớn trong đời. Ở quê nhà làm ăn khó quá...
Rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương, lau khô nước mắt nhưng những ngày hiện tại. Tôi đã thấm thía: cuộc đời này không hề có con đường nào dễ đi.
Trong chuyện tình cảm, tôi vẫn nghĩ không có chuyện đúng, sai. Chỉ là, mỗi một người có những số phận riêng và tất nhiên, kèm theo đó là những lựa chọn. Hai vạch - sinh con, với tôi là dáp án không tồi.