Cháu nhắn với anh ấy rằng trong lúc buồn khổ cháu đã có người khác rồi, cháu biết là không đi tới đâu nhưng cháu cần có người an ủi, yêu thương.
Thẻ lương anh giao hẳn cho tôi với nụ cười chân thành: “Bây giờ thẻ lương anh, em cầm rồi, trái tim anh, em cũng trói rồi...".
Từ khi dịch bệnh bùng phát, cuộc sống gia đình tôi thay đổi rõ rệt, mọi người gần gũi nhau hơn hẳn.
8 tháng 3 năm nay, anh nói muốn dẫn mấy mẹ con đi ăn hàng, mà tình hình dịch bệnh COVID-19 vẫn đang “khó lường”, nên hạn chế đến chỗ đông người.
Càng kiên cường thì ta càng dễ dàng vượt qua những thử thách của cuộc sống và xem đó là một phần của cuộc sống.
Chẳng có gì phải nghĩ suy nếu người mình thân không chúc mình lời chúc. Tự chúc mình hay lướt qua vì nó cũng chỉ có 24 giờ.
Mới về làm dâu nhà giàu, em gái tôi đau đầu chuyện quà cáp tặng mẹ chồng sao cho cân bằng với các chị dâu.
Năm tháng trôi qua, vợ ngày càng giỏi giang, tháo vát thì thằng đàn ông trong anh càng tệ đi đối với những việc lớn trong nhà.
Người đàn ông đó đã phạm sai lầm lớn, khiến chị triền miên đau khổ trong những ngày họ ở cạnh nhau.
Dòng dĩ vãng như cuốn phim quay chậm, từ những lần An đi lại tòa, lao tâm khổ tứ tranh đấu bằng luật và lý lẽ, để đòi quyền nuôi con.
Có những ngày đi làm về, nhìn vợ ngồi chú tâm bôi bôi trát trát mà quên càu nhàu, thấy lòng vui vui, có gì đó yêu thương đến lạ.
Từ khi có con nhỏ, hình như những lần nắm tay nhau cứ vơi dần, và những lần dành cho nhau chút thời gian riêng tư lại càng hiếm hoi
Hôm trước ngày đưa dâu, mẹ chị đưa chị một quyển sổ ghi chép rất dày, dặn chị có gì vui buồn hãy ghi vào đó.
"Tiền đưa vợ giữ như bỏ ống heo, muốn lấy phải đập". Câu nói phổ biến trên mạng được thằng bạn quăng lên Facebook, khiến tôi chột dạ.
Bà nói "con hồ ly" cướp con của bà. Nhưng anh con trai bực dọc đáp trả rằng anh đâu phải đứa trẻ lên 3 để ai có thể tranh cướp.
Sai lầm có lẽ bắt đầu từ việc chị đồng ý nhận đứa em trai của chồng vào làm việc cho hệ thống cửa hàng vừa khai trương.
Tôi cứ nghĩ, vàng tăng giá thì chỉ có giới đầu cơ mới quan tâm kiếm lời, không ngờ vợ tôi cũng vậy...
Cuối cùng, cực chẳng đã, Liên đành ôm gối sang phòng ngủ của con gái, nằm tạm trên cái nệm dưới sàn.
Không biết có đứa trẻ nào thích bố hoặc mẹ hoặc cả hai có người yêu mới không nhỉ? Mẹ chắc chắn là không.
Tôi hạnh phúc với ông chồng bác sĩ. Mỗi khi con ốm hay nhà có người phải vào viện, tôi càng thấy hết sự may mắn của mình.
Một ông chồng bẩn thỉu nhìn thật dễ chán. Nhưng bạn có thật sự yên tâm rằng chồng luộm thuộm nhất định sẽ không có bồ?
Chị lau vội hai dòng nước mắt. Dưới sân khấu, biết bao người nghĩ chị hạnh phúc. Nhưng riêng chị hiểu đó là nỗi đau chất chồng bấy lâu.
Cha mẹ trông đợi vào số tiền tôi gửi về nước hằng tháng, nhưng cả hai không biết ở nhà chồng, tôi cực khổ thế nào.
Tôi choáng váng thấy tin nhắn trong điện thoại con gái: “Nhớ cậu lắm. Hay mình đi khách sạn đi”.
Bốn năm nay tôi đơn thân nuôi con. Cũng may, công việc buôn bán tạp hóa tại nhà ngày càng khá như bù trừ cho bất hạnh của tôi trong hôn nhân.