Thay vì cùng con nhìn lại thiếu sót chưa làm được trong năm, họ lại tìm người để đổ lỗi. Thất bại đó thuộc về cha mẹ hơn là của con!
Rất nhiều người, thậm chí cả ba mẹ anh cũng khuyên anh “ly hôn cho đỡ khổ".
Mỗi gia đình đều hạnh phúc theo một cách riêng. Vui vẻ với những gì mình có hơn là đi so sánh với hạnh phúc của người khác.
Kể cả khi ngất xỉu, nhập viện, vợ tôi vẫn lo lắng, ám ảnh về cân nặng.
Cháu tôi kể mỗi lần gặp mẹ lại nghe bà than thở toàn chuyện tiêu cực. Cuộc sống đã quá mỏi mệt, tại sao gặp nhau không chia sẻ chuyện vui?
Đã vợ chồng là ăn đời ở kiếp, dù gì cũng phải tìm mọi cách để có thể “chung sống hòa bình” lâu dài.
“Ta có là ta, ta mới đẹp” là lời dạy của thiền sư Thích Nhất Hạnh, nói về việc nhận diện và sống với chính mình là cách chạm vào hạnh phúc.
Khi bị hỏi Daisy nghĩa là gì, anh né tránh một hồi rồi cũng tình thật: "Tên nhỏ bồ hồi thanh niên".
Chăm sóc tổ ấm là trách nhiệm đàn bà. Khi ta nhẹ hoá nó đi, làm bằng tất cả sự yêu thương, vun vén thì công việc ấy lại thành đơn giản.
Khoảng chục năm trước, tôi không nghĩ có ngày mình thích tập tạ. Vậy mà bây giờ tôi trải qua tuổi tứ tuần mỗi ngày trong phòng tạ...
Một đời người dài mấy mươi năm? Sống vui thì thời gian như chớp mắt. Một đời sống nặng nề, buồn nghĩ thì lê thê biết mấy.
Một phụ nữ biết tự chăm sóc mình, biết sống cho mình, ưu tiên và có kế hoạch rõ ràng trong việc đạt được sức khỏe rất hấp dẫn tôi.
“Hôn nhân mỗi người mỗi cảnh. Có những thứ mọi người thấy chẳng đáng để đánh đổi, nhưng chỉ cần tôi và chồng thấy xứng đáng là được”.
Cứ nghĩ thuê họ hàng làm giúp việc sẽ yên tâm hơn, Ngọc không lường trước được vô số điều không mong muốn nảy sinh.
Trước đấy, tôi chỉ biết đặt cảm xúc của anh lên trên hết, còn mình thì mặc cảm vừa nghèo vừa xấu, sống phụ thuộc vào chồng.
Làm ơn đừng nói nhiều đến sự hy sinh của phụ nữ; rằng phụ nữ sau kết hôn hy sinh cả vóc dáng, để sinh con "cho anh". Sao lại "cho anh"?
Đối với nhiều người, "tình cũ" luôn là kỷ niệm khó phai nên đôi lúc họ lầm lẫn giữa hiện tại và quá khứ.
“Chị sẽ sống khác. Sống cho mình”, lời thì thầm của chị như một lời hứa. Câu chuyện của quá khứ đã kết thúc.
Sau khi vượt qua cú sốc bị vợ bỏ rơi, tôi đã lập gia đình mới và dần lấy lại thăng bằng. Nhưng tôi luôn nuối tiếc những ngày tháng cũ...
Khi trao hết con tim như vậy, tôi luôn nghĩ mình đã đúng, để rồi 2 lần đều phải kết thúc trong đau khổ.
Anh về giữa khuya, người đầy hơi men. Chị khẽ quay sang vòng tay ôm lấy chồng nhưng anh gạt ra và thản nhiên ngủ.
Có khi cô A chẳng bõ bèn với “ông chồng nửa giờ” trong khi cô B tươi hơn hớn với “ông chồng 5 phút”...
Dù không còn là dâu của mẹ, nhưng sợi dây tình cảm của mẹ và chị ngày càng bền chặt.
Bước vào hôn nhân, Hằng đã có một số vốn phòng thân. Nhưng chồng của cô thì chẳng có gì cả.
Khi biết tôi tự trả tiền mua nhẫn cưới, nhỏ bạn tròn mắt: "Sao kỳ vậy? Sao hẩm hiu quá vậy?".