Mỗi lần bạn bè tụ họp, thấy anh vẫn cười. Tôi biết trong lòng anh nước mắt đang rơi, chỉ là không thể khóc.
Đọc tin nhắn của đứa cháu ruột, tôi ngỡ ngàng. Vợ tôi vốn là người chi li, dè sẻn, huống hồ gì đang mùa dịch, sao lại rộng tay thế?
Được sống trong cảnh đủ đầy là điều may mắn nhưng trang bị cho cả nhà những kỹ năng cần thiết để tự thích ứng trong mọi tình huống mới quan trọng.
Sống chung nhưng ăn cơm khác kiểu, không ngủ cùng phòng, tâm tư không hướng về nhau, nhất cử nhất động đều có cớ cho đối phương đặt một dấu chấm hỏi.
Cháu thực sự thất vọng. Cháu không thể tin vợ 100% nữa. Nhưng cô ấy cứ cho là cháu phóng đại mọi chuyện.
Lần đầu tiên chị nghe chồng nói những câu tình cảm đến vậy. Đúng là trong gian khó, mới thấy quý những điều bình dị.
Hạnh phúc ở trong tay mình. Nếu như ai đó luôn đặt cái tôi của mình quá cao, hôn nhân sẽ khó bền vững, đừng mong chi hạnh phúc.
Tình trạng trào ra ngoài không hiếm. Cớ sự hầu hết do đôi bên chọn tư thế phá cách hoặc do trong pha tàn cuộc, các cô ngồi dậy quá nhanh.
Ước gì đàn bà hiểu rằng ai cũng thích gần một khuôn mặt vui vẻ, tươi cười, một khuôn mặt giãn ra, thực sự thư thả từ sự bao dung, buông bỏ.
Em nghĩ người đàn ông đó cũng không thật lòng yêu em. Anh ta tính toán, biết nếu ly hôn thì em có căn nhà nên muốn cưới em.
Có điều, em chưa bao giờ buồn tủi vì không có ba, mặc cho bạn bè cố tình chọc ghẹo. Nói đúng hơn, con bé hận ba.
Giờ đây, ngoài giờ làm, anh còn kiêm luôn chân giao hàng giúp vợ. Bài toán kinh tế gia đình được giải quyết, anh cũng trút được gánh nặng trong lòng.
Nhìn lại mình cũng đã đứng tuổi rồi, khó có cơ hội bước ra khỏi cuộc đời nội trợ, chẳng lẽ cứ ngửa tay xin tiền chồng cả đời?
Danh y Tuệ Tĩnh khuyên: sinh hoạt vợ chồng nên điều độ để “bế tinh, dưỡng khí, tồn thần”, ích lợi hơn cho sức khỏe, tuổi xuân và trường thọ.
Nhìn ban công cải tạo lại, lòng tôi vẫn không vui. Sao vợ tôi không nói gì?
Không bến đỗ, hoặc chưa có bến đỗ có thể coi là lận đận việc lập gia đình, nhưng chắc gì đã là "khổ"?
Người ta nói, COVID-19 là một phép thử khốc liệt về ý chí sinh tồn của con người. Phải chăng, phép thử này đang có kết quả ở gia đình em?
Rồi những ngày ở nơi cách ly tập trung, anh chị vẫn ruột gan như lửa đốt lo lắng cho con trai ở nhà.
Ba em nói sắp tới giỗ má em, kêu thằng Ba (chồng em) về cho ba nói chuyện phải quấy. Em nghe mà lo lắng quá…
Đàn bà nhắm mắt để yêu không phải là mù quáng ngu muội, mà là sẽ bớt săm soi cố tìm ra khiếm khuyết để đay nghiến, dằn vặt nửa kia.
Đêm khuya trời lạnh, anh chồng nằm cong queo trên chiếc ghế xếp ở hành lang. Người đàn ông hiền lành này đã làm khổ hai người phụ nữ.
Sau tất cả, yêu xa cần niềm tin và sự thấu hiểu. Có tin tưởng nhau, thấu hiểu nhau thì khoảng cách sẽ trở nên vô hình.
Chồng em “tự cách ly” với vợ, nhất nhất giữ mình, thờ ơ chăn gối.
Tôi lấy cớ bận việc để từ chối gặp người yêu cũ. Tôi không sợ lửa gần rơm, tôi chỉ thấy khó xử...
Hiến kế chị em vài phương pháp trì hoãn kỳ kinh kiểu cây nhà lá vườn, hiệu quả có hơi năm ăn năm thua nhưng cũng lắm khi nên thuốc ra trò.