Đang ăn trưa, chị dâu buột miệng: “Sao năm nay chưa có ai đi thu tiền Trung thu của tụi nhỏ nhỉ?”. Tôi bật cười.
Con hẻm đang trong vùng xanh, tích tắc đổi màu đỏ khi test nhanh phát hiện ra cả chục ca F0 ngay khi Trung thu của tụi nhỏ cận kề.
Tôi nhờ em trai in ra và dán toàn bộ ảnh của anh và người yêu cũ lên tường phòng ngủ.
Họ luôn nhìn vào nhau ở khía cạnh yêu thương, quan tâm và trách nhiệm. Có những giới hạn tuyệt vời đó, mọi khác biệt cũng chỉ là chuyện bên rìa.
Và những chiếc bánh chẳng giống ai, chẳng theo một chuẩn nào đã làm ra những khoảnh khắc vô giá, giữ được nhịp điệu Trung thu trong tuổi thơ con gái tôi…
Thì ra cô giáo giảng bài cho các bé, sẵn phụ huynh ngồi cạnh, cô tranh thủ giảng cho cả phụ huynh...
Lên trông cháu, má kêu trời: “Sao các con sống xa cách với hàng xóm đến vậy?”.
Nếu từ tấm hình này mà lộ chuyện, chắc anh ấy sẽ giận lắm, có khi còn chấm dứt luôn vì mối quan hệ của tụi em vẫn chưa đâu tới đâu.
Có những thứ khi mất đi rồi, người ta mới cay đắng nhận ra mình đã có. Lời ấy vận vào đời anh, thật là… Anh nợ em một lời xin lỗi.
Giá như anh chị tôi có được cái nhìn, cách nghĩ rộng thoáng thì giờ này hẳn Lam đã có thể vui vầy bên chồng con như các bạn của nó rồi.
Tôi sẽ chạy vòng vòng thành phố để tận hưởng cảm giác tự do. Hít căng lồng ngực mừng nhịp sống bình thường trở lại.
Lần đầu tiên Hưng rời nhà bố mẹ vợ mà thấy vui trong lòng, không còn cảm giác xa cách bấy lâu...
Bạn bè thắc mắc sao chẳng bao giờ thấy cô đăng ảnh chồng lên Facebook, cô trả lời qua quýt "vì anh không thích".
Thật mừng, cuối cùng em trai chị cũng thay đổi tâm tính và vun đắp tổ ấm. Vậy thì, người nhà càng phải vun đắp, ủng hộ cậu ấy và người mới.
Mai kia bình yên, mọi người sẽ trân trọng hơn những phút giây được hít thở căng phồng lồng ngực, được vui vẻ nói cười, được mạnh khỏe chạy nhảy...
Mùa dịch, con cháu không về ăn giỗ, chỉ gọi video hỏi thăm mẹ. Năm nay đám giỗ cha chẳng rình rang, nhờ đó mà chúng tôi nhận ra nhiều thứ.
Trong trường hợp chị em không thống nhất được những chuyện này thì việc chia ra ăn riêng như cũ cũng là một giải pháp không có gì phải ngần ngại cả.
Tôi thấy xấu hổ khi nghĩ đến chuyện cũ, lòng thầm biết ơn người bạn dâu đã không chấp nhặt.
Anh nên nhẹ nhàng đi! Sống với nhau cả đời, nếu cứ lăn tăn mãi thì mệt lắm.
Nhìn nhận điểm mạnh của đối phương và nhân chúng lên chẳng phải là nguyên tắc tối thiểu của việc chung sống bình đẳng và tôn trọng bạn đời hay sao?
Chị bắt gặp dòng tin anh nhắn cho vợ cũ, chỉ mấy chữ mà làm chị chông chênh, nghi ngờ vào tình cảm chồng dành cho mình.
Việc em sang nhà em trai lúc này không phải là giải pháp, trừ khi em thực sự muốn đi để chia sẻ không gian với chị chồng.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, mọi đứa trẻ cần trang bị kỹ năng sống, kỹ năng sinh tồn trong nghịch cảnh.
Nếu hành vi của ông xuất phát từ thái độ của bà thì chỉ cần bà điều chỉnh, các ông sẽ ổn.
Em ước một ngày không xa dịch bệnh được kiểm soát, cả nhà mình sẽ làm vài món ngon “tiễn”... cô Vy, chào mừng thành phố về trạng thái “bình thường mới".