Nhắm mắt đưa chân

30/05/2016 - 15:34

PNO - Cứ ngỡ nhắm mắt đưa chân, đồng ý là xong, là yên ổn, đâu ngờ kết hôn lại mở đầu cho những ngày tháng không bình yên.

Nham mat dua chan
Ảnh mang tính minh họa

Đời tôi là chuỗi ngày dài lận đận. Vì yêu, tôi từng theo đuổi, kỳ vọng, đày đọa bản thân và làm rất nhiều việc cho anh - một người bạn chung trường. Anh đón nhận tất cả, không từ chối nhưng cũng không tỏ rõ tình yêu. Gia đình hai bên thì mặc nhiên xem chúng tôi là cặp thanh mai trúc mã. Rồi anh gặp một cô gái khác, họ nhanh chóng thành đôi. Mối tình bảy năm không cánh vụt bay. Sau cú sốc đầu đời, tôi nhận lời tỏ tình của một đồng nghiệp khi trái tim còn đầy vết xước. Anh vốn là cấp trên, lại nóng tính nên đối xử gia trưởng, có lần còn đánh tôi trước mặt bạn bè. Mẹ và các chị tôi đều ngăn cản mối tình này. Đã trót làm lễ hỏi, không muốn đời lận đận nên tôi gắng chịu đựng nhưng không nổi, đành phải hủy hôn.

Ngoài ba mươi, tôi không còn nhiều lựa chọn nhưng vẫn phải trải qua hai mối tình không đâu vào đâu nữa mới lấy được chồng. Cứ ngỡ nhắm mắt đưa chân, đồng ý là xong, là yên ổn, đâu ngờ kết hôn lại mở đầu cho những ngày tháng không bình yên. Chồng tôi ngoài năm mươi, có sự nghiệp vững vàng, chưa từng kết hôn. Gia đình hân hoan, cho là lận đận qua rồi, giờ tôi bắt đầu “hưởng phước”.

Phước đâu chẳng thấy, chỉ thấy tôi cực như tôi tớ vẫn chưa vừa ý chồng. Chồng tôi đến tuổi đó mới kết hôn có lẽ vì anh quá kỹ tính, không cô nào chịu nổi. Không túng thiếu nhưng anh săm soi, tính toán chi li chuyện vợ tiêu tiền ra sao; đến cả tiền chợ hàng ngày anh cũng để mắt tới. Tôi bực quá phải sắm cuốn sổ, ghi chi tiết giá mua từng tép hành, trái ớt cho anh kiểm tra.

Chồng tôi có tật vô cùng xấu là coi thường người khác và luôn nghĩ vợ giấu tiền mang về nhà cha mẹ đẻ. Em trai tôi dành dụm sắm được chiếc xe tay ga, anh bảo lương ba cọc ba đồng lại thích chưng diện như thằng ấy làm sao có tiền đổi xe nhanh vậy. Rào trước đón sau xong, anh hỏi độp tôi đã “tài trợ” cho thằng em bao nhiêu. Tôi lắc đầu, anh không tin. Thật ra tôi chỉ có cái vỏ bà chủ chứ làm gì được rủng rỉnh tiền riêng trong túi. Ba tôi nằm viện, tôi không có thời gian ở bệnh viện nhiều, phần do con nhỏ, phần vì biết tính chồng quá khó, nên định ngỏ lời xin chồng góp chút ít để chung tay với mấy chị em báo hiếu. Tôi chưa kịp lên tiếng, chồng đã bảo đó là nghĩa vụ của mấy anh em trai, con gái lấy chồng rồi coi như xong. Gia đình bên chồng quan trọng hơn!

Tôi còn bị chồng để ý nhất cử nhất động trong các mối quan hệ, dù chẳng phải vì ghen. Anh làm khó đến nỗi tôi phải nghỉ chơi với gần hết đám bạn cũ. Bạn tôi cũng có vợ chồng con cái, ăn học đàng hoàng, mà anh ngang nhiên “phán” hầu hết họ “chẳng ra gì”. Tôi phản ứng thì vợ chồng cãi cọ. Mãi rồi tôi không còn dám thân thiết với ai trước mặt chồng, kể cả người thân bên nhà mình. Thậm chí chị gái tôi gọi điện hơi lâu là anh hỏi có chuyện gì mà nói nhiều thế, nhà chị xảy ra chuyện cần em giúp đỡ tiền bạc phải không? Mẹ tôi nấu món gì ngon, nhờ cháu gọi về ăn cùng, chồng tôi cũng vùng vằng không muốn để vợ đi. Mẹ nhờ người mang đến nhà cho tôi, anh lại nghĩ mẹ muốn “lấy lòng” con rể để dễ nhờ cậy.

Tệ hại nhất là chồng tôi luôn có ý nghĩ mình ban ơn cho vợ, nhờ anh ta tôi mới được ăn ngon mặc đẹp; luôn nghĩ tôi chịu lấy chỉ vì anh giàu có. Thú thật, ban đầu, yếu tố vật chất có chi phối tôi, nhưng về với nhau rồi, tôi quyết tâm dành trọn tình yêu cho chồng con; nếu không tôi đã không cố gắng chịu đựng nhiều đến vậy. Bao lần tôi đặt cược tương lai vào tổ ấm, tự hỏi nếu vẫn cam chịu, kiên nhẫn, hy sinh đến tận cùng thì chồng tôi có hiểu mà thay đổi cách cư xử với tôi không? Đang chán nhưng tôi rất sợ phải ly hôn. Chồng tôi sẽ không bao giờ để tôi nuôi con. Tôi cũng biết mình không thể sống một mình đến cuối đời và cũng khó có thể kết hôn lần nữa. Thêm một điều, tuy không thích con rể nhưng ba mẹ tôi đề cao tính chung thủy của anh. Gia đình chỉ ủng hộ ly hôn khi chồng tôi có người phụ nữ khác.

Giờ thì nhìn mặt chồng tôi chỉ thấy sự ích kỷ, xấu xa đến bệnh hoạn và một chữ “tiền” to đùng. Tôi ghét chồng, thậm chí hận anh ta. Tôi tiếc cho cái lần nhắm mắt đưa chân của mình dù biết nếu không quyết định như thế, có thể lúc này tôi vẫn chỉ một mình.

Đ.H.N. (Bình Chánh)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.