PNO - Tôi biết con thương nhớ ba, nhưng tôi hiểu một phần hành xử của con là "tác phẩm" của ông - bà - cô - chú...
Chia sẻ bài viết: |
Dolphinnguyen 11-09-2024 16:19:08
Sai lầm của bạn này là chấp nhận nghỉ việc về làm cho cty gia đình bên chồng. Tức là cho họ quyền kiểm soát mình. Lại nữa, giáo dục con thế nào mà chúng cũng bắt chước bên nội kiểm soát mẹ. Trẻ rồi cũng lớn, bạn nên tìm việc làm bên nhoài và giải thích cho con về quyền tự do của một con người. Mẹ không có quyền kiểm soát con, và ngược lại con cũng vậy. Đi bước nữa hay không không không quan trọng, chỉ là bạn cần lấy lại tự do của mình. Tài sản chồng bạn để lại cho bạn không ai có quyền chia lại. Còn tài sản của nhà chồng thì bạn nói là khôbg nhận là được.
Giang 09-09-2024 16:25:11
Thì tài sản chồng bạn để lại, bạn chia đôi lại cho nhà nội, để nuôi con bạn như ý nguyện của chồng bạn. Lỡ bạn lấy chồng mới thì sao? tài sản của chồng để đâu? Cũng là do ngay từ đầu, chồng bạn đã muốn vậy, và bạn không thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của mình khi đó: em không hứa, làm sao em biết được duyên nợ của mình...
Người qua đường
tài sản chồng mất ko phải chia đôi mà chia theo quy định pháp luật, vì 1 nửa tài sản là của vợ, và trong 1 nửa của chồng cũng có phần thừa kế của vợ. Việc bạn nữ ở vậy nuôi con hay đi bước nữa là do ý nguyện của bạn, ko ai có quyền ép uổng, kể cả con ruột bạn. Bạn nữ ko phải tù nhân của nhà nội. Cuộc đời là của bạn. Nếu muốn có tự do, nếu muốn con bạn ko phát triển lệch lạc, hãy mạnh dạn bước ra khỏi cái bóng của nhà chồng toxic, sau khi chia tài sản theo đúng pháp luật quy định. Thế thôi.
Sự tự do lúc đó sẽ thành dư thừa, trống trải, đi ra đi vào mãi mà vẫn chưa hết ngày. Mẹ gọi đó là cái bẫy độc thân.
Chỉ cần một chiếc tai nghe là đủ để phái đẹp thưởng thức audio erotica mà không phiền ai và không ai phiền mình.
Cõi mạng cũng như cõi đời, luôn có người tốt - kẻ xấu. Thôi thì, cảnh giác là cách tự bảo vệ mình khi lướt mạng.
10 năm có nhà riêng, chị Liên luôn chịu phiền phức vì phải sống cùng các cháu bên chồng khi chúng lên thành phố học đại học.
Hằng ngày, do bệnh tiểu đường mà mẹ tôi ăn uống phải kiêng khem nhiều. Tôi rất lo chẳng may lũ kéo tới gây lụt thì mẹ sẽ ăn uống thế nào.
Vợ tôi thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Làm sao có thể kịp bơi đi như gia đình chúng tôi ngày xưa, khi bây giờ, thiên nhiên không còn là thứ duy nhất ta phải đối diện.
Sống một cuộc đời mòn mỏi như vậy chỉ vì sĩ diện của bản thân và gia đình, cô hoàn toàn không muốn. Cô chọn cách thứ ba: làm mẹ đơn thân.
“Có 3 thứ đáng sợ với tôi nhất trong cuộc đời đó là: chiến tranh, dịch COVID-19 và bão Yagi”.
Sự nín nhịn của chị giúp nhà cửa yên ổn, ba má yên tâm, chồng chị có vẻ cũng hài lòng. Mọi thứ có vẻ rất ổn...
Mới đó mà bây giờ đã không biết người ấy còn sống hay đã chết, có phép màu nào xảy đến hay không...
Cơn bão qua rồi, bài học tích cực để lại là gia đình cần có nhau, người với người xích lại gần nhau hơn.
Khi ngoài trời gió bão tàn khốc, nếu không có ngôi nhà để trú, người ta sẽ ra sao?
Khi trả hết nợ ngân hàng, tôi mới biết hạnh phúc vợ chồng ra sao. Hay nói cách khác, hạnh phúc của cuộc hôn nhân đã bị tiền nong đè bẹp.
Nhìn lại bao nhiêu năm qua, anh mất nhiều hơn được, thứ duy nhất vững vàng chỉ có tổ ấm nhỏ.
Bi muốn ba đi triệt sản, vì bé sợ ba và vợ mới có con. Nhà nội cho rằng suy nghĩ tiêu cực ấy là do mẹ bé tiêm nhiễm.
Ngoài kia còn biết bao đàn bà gạt nước mắt âm thầm cũng cố giữ một mái nhà.