PNO - Tôi biết con thương nhớ ba, nhưng tôi hiểu một phần hành xử của con là "tác phẩm" của ông - bà - cô - chú...
Chia sẻ bài viết: |
Dolphinnguyen 11-09-2024 16:19:08
Sai lầm của bạn này là chấp nhận nghỉ việc về làm cho cty gia đình bên chồng. Tức là cho họ quyền kiểm soát mình. Lại nữa, giáo dục con thế nào mà chúng cũng bắt chước bên nội kiểm soát mẹ. Trẻ rồi cũng lớn, bạn nên tìm việc làm bên nhoài và giải thích cho con về quyền tự do của một con người. Mẹ không có quyền kiểm soát con, và ngược lại con cũng vậy. Đi bước nữa hay không không không quan trọng, chỉ là bạn cần lấy lại tự do của mình. Tài sản chồng bạn để lại cho bạn không ai có quyền chia lại. Còn tài sản của nhà chồng thì bạn nói là khôbg nhận là được.
Giang 09-09-2024 16:25:11
Thì tài sản chồng bạn để lại, bạn chia đôi lại cho nhà nội, để nuôi con bạn như ý nguyện của chồng bạn. Lỡ bạn lấy chồng mới thì sao? tài sản của chồng để đâu? Cũng là do ngay từ đầu, chồng bạn đã muốn vậy, và bạn không thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của mình khi đó: em không hứa, làm sao em biết được duyên nợ của mình...
Người qua đường
tài sản chồng mất ko phải chia đôi mà chia theo quy định pháp luật, vì 1 nửa tài sản là của vợ, và trong 1 nửa của chồng cũng có phần thừa kế của vợ. Việc bạn nữ ở vậy nuôi con hay đi bước nữa là do ý nguyện của bạn, ko ai có quyền ép uổng, kể cả con ruột bạn. Bạn nữ ko phải tù nhân của nhà nội. Cuộc đời là của bạn. Nếu muốn có tự do, nếu muốn con bạn ko phát triển lệch lạc, hãy mạnh dạn bước ra khỏi cái bóng của nhà chồng toxic, sau khi chia tài sản theo đúng pháp luật quy định. Thế thôi.
Anh rụt rè đề nghị vợ giúp em gái, nhưng vợ anh gay gắt: “Đã bảo là không mà! Tầm này mà cho mượn tiền thì chỉ có mất”.
“Mãi mãi tuổi đôi mươi” là cách gọi của bọn tôi ngày ấy dành cho bạn - một “hot boy” cực nổi trong 4 năm đại học.
Thảo thấy an toàn khi chia sẻ nỗi lòng với AI vì tuyệt đối bí mật và không bao giờ bị phản bội.
Lắm cặp đôi cũng nhờ chước này mà đơm hoa kết trái thành công.
Quá mệt mỏi khi phải phục vụ nhà chồng, tôi quyết định ra ngoài thuê trọ.
Đứa trẻ Linh giữ lại là điểm tựa cuộc đời cô trong những tháng ngày chông chênh nhất.
Ở đời, đa phần, người ta chỉ trưởng thành và trở nên rực rỡ khi qua trải nghiệm...
Tôi tự nhắc mình trong năm mới cần buông bỏ những thứ không cần thiết, để cơ thể và tinh thần nhẹ nhàng, tươi tắn...
Người ta nhắc nhau sống chậm lại, suy nghĩ tích cực, quan tâm đến những người xung quanh và động viên nhau không ngừng cố gắng.
Hãy thử một lần sống chậm lại, để lắng nghe tiếng nói của trái tim, để cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống đang hiện hữu xung quanh.
Chỉ vì nghĩ cho anh trai, muốn tốt cho anh trai mà giờ thành kẻ “làm phiền cuộc sống người khác”. Càng nghĩ, Hoa càng thấy ấm ức.
Vợ chồng là nghĩa trăm năm, đâu phải cứ mệt là buông. Muốn buông tay dễ lắm, đi cùng nhau đến trọn con đường mới khó.
Qua một năm gian nan, tôi lại nhận ra mình, một cái tôi luôn biết yêu bản thân, và càng yêu hơn những điều dịu dàng trong cuộc sống.
Mỗi ngày Chủ nhật trong năm tôi đều tất bật, còn hôm nay - ngày Chủ nhật cuối năm - tôi cho phép mình nghỉ ngơi.
Anh cúp máy mà lòng lẫn lộn đủ thứ cảm xúc khó tả. Năm nay, anh đã phải gồng rất nhiều để duy trì sự ổn định, không nỡ sa thải ai.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng chuyện mừng cưới em chồng từ ý nghĩa vui vẻ lại trở thành câu chuyện mà cả nhà chồng đem ra bàn tán, chê trách.
Tôi nhận ra rằng đôi khi cái vui, cái rộn ràng của tôi lại chẳng bằng cái rất bình thường của anh.
Anh chia tay cô vì mẹ anh không thích cô. Lý do không thích cũng rất chi là nhẹ nhàng: do ba mẹ cô không hạnh phúc.