Nhà chồng muốn tôi bỏ nghề bác sĩ để về làm "phu nhân" một giám đốc

10/08/2022 - 19:00

PNO - Cả nhà chồng muốn em bỏ việc bác sĩ, chuyên tâm làm một "phu nhân", tháp tùng chồng ở cuộc ngoại giao với đối tác và trong những tiệc tùng công ty.

Chị Hạnh Dung kính mến,

Em là bác sĩ mới ra trường được ba năm. Công việc của em còn khá vất vả, bấp bênh, thu nhập thấp. Trong khi nhà chồng em rất giàu có. Họ có một công ty gia đình khá lâu năm, phát triển bền vững. Chồng em đã tiếp quản và làm giám đốc điều hành được tám năm rồi. 

Nhà chồng giàu có muốn tôi bỏ nghề bác sĩ để chuyên tâm làm phu nhân - Hình minh họa - XFRAME
Nhà chồng giàu có muốn tôi bỏ nghề bác sĩ để chuyên tâm làm "phu nhân" - Hình minh họa - XFRAME

Sau cưới, mẹ chồng có mấy lần mở lời khuyên em nghỉ việc để về lo nhà cửa. Những lần ấy em đều phớt lờ. Em rất sợ hình ảnh một người phụ nữ không có sự nghiệp, phụ thuộc tài chính vào chồng.

Thế nhưng mới đây, mẹ tổ chức họp gia đình chỉ vì việc của em. Trong cuộc họp này, mọi người đều nói, em nghỉ việc ở nhà không phải làm việc nhà gì cả, mọi thứ đã có người giúp việc. Việc công ty em cũng không cần tham gia vì công ty không thiếu người có chuyên.

Trước nay, truyền thống gia đình luôn giao cho con dâu làm tay hòm chìa khóa. Cả nhà muốn em về đúng vị trí một "phu nhân", tháp tùng chồng ở cuộc ngoại giao với đối tác và trong những tiệc tùng công ty...

Họ cho rằng, nếu không nghỉ việc, em sẽ mãi mãi chỉ là một mảnh ghép rời rạc với gia đình. Và tất cả các cậu (anh, em trai của mẹ chồng) khi cưới vợ xong, vợ cũng nghỉ việc để về lo chuyện ngoại giao cho chồng...

Chuyện này làm em thực sự suy nghĩ. Em còn rất trẻ và vốn rất tự hào với nghề nghiệp của mình. Tuy nhiên, không thể chối cãi rằng lắm lúc em cũng thấy mệt, thấy vô nghĩa khi đồng lương của mình còn chẳng đủ để trả tiền giúp việc.

Thêm nữa, kỳ vọng của nhà chồng như vậy, điều kiện gia đình lại như thế, liệu em có thể mãi làm người ngoài cuộc?

D.H. (TPHCM)

D. H. mến,

Có một câu thoại trong một bộ phim kinh điển rằng: đừng làm gì đó chỉ vì kỳ vọng của người khác. Trải nghiệm của mình khiến Hạnh Dung thấm thía rằng đó là một bài học sâu sắc.

Có rất nhiều hoang mang trong đời đến với ta chỉ vì kỳ vọng của người khác. Nếu mãi băn khoăn vì kỳ vọng từ bên ngoài, ta sẽ luôn bất định và khó làm chủ đời mình.

Vậy, có thể tạm bỏ qua kỳ vọng của nhà chồng, ta thử tìm hiểu về tâm tư của em. Em đang trong giai đoạn khó khăn nhất của sự nghiệp, đó là lúc bắt đầu với đầy thử thách, phải không ngừng chứng tỏ mình để có thể trụ vững trong môi trường nhiều cạnh tranh. Tuy nhiên, để trở thành bác sĩ, hẳn em cũng đã đi qua rất nhiều thử thách, đã chinh phục được rất nhiều cột mốc. Vậy, em xứng đáng và rất có tiềm năng trở thành một bác sĩ giỏi và có công việc tốt như em vẫn ước mơ.

Lấy chồng giàu có thể là một may mắn, nhưng cũng có thể là một áp lực. Tất nhiên, thu nhập ban đầu của một người dù có giỏi đến đâu cũng không thể so sánh với nguồn thu của một doanh nghiệp đã trụ vững nhiều năm trên thị trường. Vậy nên, việc em mặc cảm thu nhập là không cần thiết và cũng không phù hợp.

Em hãy nhìn về nghề nghiệp của mình một cách độc lập, với những logic độc lập của một hành trình làm nghề - chứ không nên so sánh nó với bất kỳ nghề nào khác, kể cả nghề làm "phu nhân".

Như vậy, em sẽ tránh được cảm giác mình đang làm việc vô nghĩa, sẽ thấy được những mặt vô cùng ý nghĩa của nghề y mà xã hội bao đời nay vẫn công nhận và tôn vinh.

Cuối cùng, là hãy xem cảm giác của em với viễn cảnh nghỉ việc về làm một phu nhân của giám đốc. Hãy hình dung cụ thể nhất có thể về "công việc" này để xem mình thực sự muốn, thực sự phù hợp hay không. Cảm giác của em là quan trọng nhất. 

Nếu em thấy không muốn, xin hãy nhớ câu trích dẫn đầu thư của Hạnh Dung. Việc em theo đuổi sự nghiệp riêng không có gì sai trái, chưa kể em vẫn có thể làm một người vợ đúng mực của một giám đốc ngay khi còn đang làm nghề. Em không cần phải mặc cảm nếu bản thân tự thấy mình không thể đáp ứng mong mỏi này của nhà chồng.

Còn trong trường hợp em thấy việc dành toàn tâm cho gia đình là việc khả dĩ, thì hãy thực hiện từng bước. Em có thể thử xin nghỉ việc không lương một thời gian để tự trải nghiệm lựa chọn ấy, rồi hẵng đưa ra quyết định chính thức. Cẩn trọng cho một việc trọng đại là không thừa, em nhé!

Chúc em an vui!

Hạnh Dung

Chia sẻ tâm tư cùng chị Hạnh Dung của Báo Phụ Nữ, mời bạn gửi câu hỏi trực tiếp trong khung “Chat với Hạnh Dung” dưới đây, hoặc gửi về email: hanhdung@baophunu.org.vn

Chat với Hạnh Dung
Ý KIẾN BẠN ĐỌC(1)
  • Nguyễn Thu Trang 19-08-2022 18:36:32

    Nếu là tôi, tôi làm một bác sĩ hơn là một bình hoa di động. Không có gì quý hơn độc lập, tự do bạn nhé. Sợ nhất, nhục nhất là phải nhìn sắc mặt người khác để sống.

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI