Chuyên đề Nhà có người ốm:

Người sau cùng của chồng

26/11/2020 - 09:00

PNO - Anh đi khám bệnh về, rầu rầu chìa trước mặt chị xấp hồ sơ bệnh án. Kết quả: K đại tràng. Tim chị hẫng một nhịp. Cảm giác bàng hoàng, đau xót, chới với…

Vợ chồng lấy nhau hơn 30 năm, cũng đã có cháu nội, nhưng anh và chị là hai thế giới không thể dung hòa. Chị có trường mầm non tư thục. Anh có công ty làm đồ gỗ. Từ ngày lấy nhau, anh chưa bao giờ đưa chị đồng nào.

Anh có bao nhiêu tiền, của chìm của nổi, chị không biết. Chị chỉ biết anh mua đất khi người của phòng công chứng tới nhà yêu cầu chị ký xác nhận đó là tài sản riêng của anh. Hai đứa con đi học, phần anh lo học phí, chị lo tiền xài. Thằng lớn lấy vợ, anh lo sính lễ, chị lo phần tiệc…

Nghe đồn anh có bồ, chị không thèm chấp nhưng trong lòng rất cay đắng. Ngoài xã hội, người ta nể chị giỏi giang, thành đạt; trong mắt anh, chị chỉ là… đồ cũ, đã quá hạn sử dụng. Lần đó, nghe tin anh đang hú hí với bồ, chị nổi điên, lập tức chạy tới. Thấy anh ôm cô ả từ khách sạn bước ra, chị xông tới kéo tay cô ta. Anh dằng chị ra, tát vào mặt chị. Chị sững sờ, nghe tê tái như thể tim đang vỡ ra từng mảnh. Từ giờ phút đó, chị xem như đã tuyên án tử cho cuộc hôn nhân tẻ nhạt. Hơn chục lá đơn ly hôn đẫm nước mắt, rốt lại vẫn nằm im trong ngăn tủ. Chị sợ cảnh nhà chia năm xẻ bảy, sợ hai con thiếu tình cha…

Anh và chị dằng níu nhau suốt 30 năm. Giờ anh bệnh, căn bệnh không nói cũng biết nguy hiểm thế nào.

Anh và chị dằng níu nhau suốt 30 năm - Ảnh minh họa
Anh và chị dằng níu nhau suốt 30 năm - Ảnh minh họa

Anh đặt trước mặt chị xấp giấy tờ: “Đây là sổ đỏ công ty gỗ, sổ hồng mấy căn nhà, chủ quyền xe… giao hết cho em. Anh chết, tài sản định đoạt thế nào tùy em, cho hai con bao nhiêu, tùy em”. Mấy lời cuối, giọng anh nghẹn ngào. Anh lật đật bước nhanh vào phòng để giấu đi cảm xúc. Chị bàng hoàng nhìn xấp giấy tờ, bàng hoàng hơn bởi cách anh giải quyết tài sản nhẹ nhàng đến thế.

Những ngày buồn tủi nước mắt đẫm gối, những uất hận vì anh bạc tình cạn nghĩa… bỗng dưng trôi tuột đâu mất, chỉ còn lại nỗi xót thương. Thì ra trong lòng anh vẫn có chị. 

Chị khẽ khàng ôm lấy anh, nghẹn ngào: “Có bệnh thì chữa, anh đừng buông xuôi là được. Dù phải vét đến đồng xu cuối cùng, em cũng sẽ lo cho anh”.

Hơn một tháng chị lăn lóc cùng anh trong bệnh viện. Sau ca mổ, anh nằm bất động. Việc vệ sinh, ăn uống đều nhờ vào chị. Chị nâng niu đút anh từng muỗng cháo, dịu dàng dỗ anh uống thuốc. Vết mổ bị nhiễm trùng, bốc mùi. Chị không nề hà, ngày mấy lượt làm vệ sinh, thay bọc chất thải. Ai cũng nghĩ anh từng bạc tình với chị, giờ bệ rạc thế này chị có quyền phủi tay ra đi, nhưng chị đã không làm vậy. Chị lý giải nhẹ nhàng “lá rụng thì về cội, lẽ nào quét lá bỏ đi”. Cái lá của chị rụng về khi đã tàn héo, te tua tơi tả chị vẫn nâng niu. 

Nghĩ đàn bà cũng ngộ, chỉ cần thấy người thân yếu đuối, thấy người ta cần chỗ dựa, là lại mềm lòng mà vững dạ làm người chở che. Lòng dạ đàn bà, bao dung như biển rộng. 

Linh Phương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI