PNO - "Phông bạt" lung linh có mang lại mình và những người thân yêu cảm giác dễ chịu? Hay sự che đậy chỉ làm ngột ngạt thêm các mối quan hệ?
Chia sẻ bài viết: |
Giang 07-10-2024 11:25:41
Tốt nhất là có buồn, vui... thì cũng hãy tự trải nghiệm những cảm xúc của mình, cần gì phải che che đậy đậy mặt đen, và tô điểm mặt hồng...
Lan Anh 01-10-2024 23:29:09
Phông bạt cũng có gì xấu, nếu nó chẳng hại gì người ngoài? Người ta cất nỗi đau đi chứ k lẽ cứ khóc than cho hàng xóm vui?
Trả lời 11 thích 1 không thích
Tò tí te
Cô bé lớp 10 ở trên kia là người ngoài sao, hay là bạn chưa có con hoặc khó nghe hơn nữa là bạn từ đâu mà có
Thuy anh
Sức chịu đựng có hạn, ôm nỗi đau, lo lắng lâu quá dễ sinh bệnh
Hồng Hà 01-10-2024 15:36:20
Mình nghĩ sống thật với cảm xúc không có nghĩa sống thô, muốn nói gì thì nói, muốn mặc gì thì mặc ... Còn sống phông bạt là biểu hiện những người có tâm giả dối và theo đuổi sự tôn thờ của mọi người nhưng thực tế lại làm những việc không ai nể trọng và tôn thờ cả. Chính vì vậy tự họ tạo ra mâu thuẫn nội tâm trong chính họ nên khổ và những người thân sống cùng họ cũng khổ theo. Xã hội hiện đại ngày nay có 2 kiểu sống chưa đẹp là phông bạt và nhân danh sống thật mà không biết xấu hổ. Tất cả cũng là do chưa tin luật nhân quả mà ra. Còn đã tin rồi thì sống đơn giản cho đời thanh thản rất chân thành mà rất vững vàng nhưng lại có trí tuệ và tích cực, lạc quan. Đường dễ đi lại không đi cứ lòng vòng rắc rối có thoát được khổ đâu. Mình nghĩ vậy.
Mẹ cũng muốn các con có một phần quà của ông nội, nhưng các chú đã phủi sạch thì thôi...
Ngồi một mình trong căn nhà thuê, Bích thở phào vì đã can đảm lựa chọn ra khỏi nhà chồng.
Sau biến cố, tôi đã biết cách mỉm cười bước qua những nỗi đau mà trước đấy tôi không thoát ra được.
Mẹ vợ gọi điện, anh nói: “Con không muốn bỏ vợ, bỏ con. Nhưng nếu Lan thật sự muốn đưa đơn, con sẽ ký”.
Nếu một ngày con yêu người đồng giới thì anh/ chị sẽ suy nghĩ và có động thái như thế nào?
Con chị đã lớn, hẳn con sẽ hiểu, muốn nhận yêu thương chân thành và hạnh phúc con cần phải làm gì?
Nhìn bạn bè ai cũng xênh xang, sự tủi thân, mặc cảm, cô đơn chồng chất khiến tôi bị stress và trở nên nóng nảy, thất thường.
Anh em chúng tôi đi làm xa, mỗi lần có thông tin từ quê nhà, nhất là tin cha mẹ ốm đau là như có lửa đốt trong lòng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.
Những ngày sắp tới của chị rồi sẽ ra sao, con trai lớn của chị rồi sẽ đi về đâu? Chị giận mình đã đi bước nữa...
Sau sinh tôi bị rối loạn sàn chậu, đồng thời chuyện chăn gối vợ chồng cũng sa sút trông thấy.