Ngồi trong nhà nhớ phố

13/07/2021 - 10:12

PNO - Nhớ những bà, những cô bán mớ rau, con cá… bên hông chợ nhỏ. Nhớ cảm giác bị kẹt cứng trong dòng xe đông nghẹt lẫn giữa khói và bụi oi nồng.

Sài Gòn những ngày này vắng quá. Thi thoảng tiếng còi xe cứu thương hú vang xé toang cái yên tĩnh hiếm hoi. Âm thanh chói khiến tim người nghe chùng xuống, thắt lại.

Những cửa hàng cửa hiệu đóng cửa, những con hẻm giăng dây. Những dòng người và xe cộ tấp nập bỗng như biến đâu đó, chỉ có những bóng người thưa thớt trong cái nắng gay gắt của phương Nam, những gương mặt đăm chiêu vội vã. Những chốt kiểm dịch cùng những gương mặt căng thẳng… Sài Gòn sao mà lạ lẫm.

Hình minh hoạ
Hình minh hoạ

Hàng xóm, người thân, đồng nghiệp… những người thân thiết thường ngày vẫn "tám" cùng nhau rộn rã, giờ ai ở nhà đó. Những câu chuyện vui buồn dừng lại, những nụ cười dè dặt hơn.

Khoảng cách 1,5m ai cũng phải thực hiện triệt để. Cánh cửa nhà bên vốn dĩ vẫn thường để ngỏ, nói với nhau dăm ba câu chuyện vụn vặt, giờ trở thành xa cách. Con đường ngoài cửa nhà vắng hoe. Thảng hoặc lắm mới có bóng xe lướt qua vội vã, tiếng động cơ lạc lõng rơi lẫn vào nắng, mất hút. Người với người đành phải giữ một khoảng cách nhất định, xa nhau để chống dịch.

Những nhóm từ thiện tự phát vẫn hàng ngày lặng lẽ hỗ trợ cho bà con nghèo. Những ngày thành phố có dịch, người có lòng vẫn thương yêu nhau như vốn dĩ phải thế. Một bữa cơm, một chút gạo, một chút rau xanh, sá gì… Của cải vật chất rồi sẽ lại làm ra, sức khỏe con người mới là đáng quý. Thành phố hào sảng của phương Nam xưa nay vẫn luôn bao dung, chở che cho bao phận người, giờ thành phố gặp cơn mệt nhọc, con người lại dang tay đùm bọc lẫn nhau, dìu nhau đi qua cơn hoạn nạn khó khăn này.

Chắc sẽ còn rất lâu sau này, thành phố của những ngày chống dịch sẽ được nhắc đi nhắc lại trong câu chuyện kể. Nhưng trong câu chuyện nào, người dân cũng tin không có khó khăn nào là mãi mãi, cũng không gì là không thể. Nhất là khi người dân đồng lòng cùng thành phố chống dịch. Sài Gòn sẽ lại là thành phố năng động nhất nước, sẽ lại là một thành phố không ngủ, dòng người xe cộ rồi lại tấp nập.

Nhưng để trở lại được những ngày bình thường mới ấy, người Sài Gòn đang ngồi trong nhà và nhớ.

Nhớ con hẻm mỗi sáng hay qua. Nhớ những bà, những cô bán mớ rau, con cá… bên hông chợ nhỏ. Nhớ cảm giác bị kẹt cứng trong dòng xe đông nghẹt lẫn giữa khói và bụi oi nồng. Nhớ những quán cà phê cóc rôm rả những câu chuyện sớm mai của những bác, những anh có đôi bàn tay sạm nắng. Nhớ những buổi sáng thường ngày công viên kín người tập thể dục…

Nhớ xa xôi, nhớ lòng vòng, rồi nhớ về ngay đầu hẻm, nhớ đến cả hàng xóm ngay kế bên hông nhà. Nỗi nhớ khiến con người thấm thía triệt để ý nghĩa của hai từ “cách ly”. Thấy đó, nhìn đó mà người với người cứ lặng lẽ giữ một khoảng cách đủ đảm bảo an toàn cho nhau.

Nỗi nhớ khiến cho con người biết trân trọng hơn những ngày bình thường cũ. Có thể mệt mỏi, có thể áp lực, có thể thêm cả những cáu bẳn, cằn nhằn… nhưng đó chính là hạnh phúc. 

Đinh Hương

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI