PNO - Tôi chỉ mới biết mặt thằng con riêng của ổng, do nó tự đến nhà tôi, còn không biết mẹ nó ở đâu, là ai. Bây giờ mà nói chuyện ly hôn, thiên hạ người ta bàn tán cho nhức óc, cả nhà tai tiếng.
Chia sẻ bài viết: |
Nhưng Nguyễn 15-04-2023 05:20:31
Nếu trong hoàn cảnh chị, tôi cũng theo lời khuyên của cô Hạnh Dung. Giữ cho mọi sự bình yên như cũ, để con cháu gia đình mọi người được an yên. Nhưng với ông ấy, tôi sẽ giữ thái độ yên lặng và không nhận sự chăm sóc của ông ấy. Làm như ông ấy đã không còn là người chồng của mình. Không giận hờn ghen ghét và cũng chẳng yêu thương.
Haile 14-04-2023 17:22:15
Già còn sống được bao lâu nữa mà sân si, ráng nắm tay nhau đi tới cuối con đường đi cho con cháu được nhờ, thù hận, giận dỗi làm gì cho mệt, thiệt thòi phải là mẹ con người kia kìa, người mẹ thì bao năm nuôi con một mình, người con thì cả tuổi thơ lớn lên không cha, bà hãy nghĩ thoáng mà tích đức cho con cháu mình.
Bí Bo 12-04-2023 12:12:16
Tôi không đồng tình với những ý kiến tư vấn của Hạnh Dung trong bài này. Dù đã cao tuổi, nhưng lòng tự trọng không thể chấp nhận sự thỏa hiệp. Khi lòng tin bị phản bội, thì dù thời gian sống không còn bao lâu, người ta vẫn không thể sống chung nữa, nhìn thấy mặt nhau, nỗi đau càng không thể phai được.
Nguyen thu Huong 11-04-2023 22:28:18
Lời khuyên của chị Hạnh Dung rất hay và có tình có lý
Em hãy hỏi các con: mẹ phải làm gì lúc này? Và hãy nói chuyện với con một cách tôn trọng, thẳng thắn.
Cần làm gì để chứng minh sự đàng hoàng và trong sáng của mình là việc mà anh ấy nhất định phải thực hiện cho bằng được.
Hãy ngừng xót thương, lo lắng cho kẻ tự hại mình và hại người thân. Chỉ khi nào ở vào đường cùng, may ra anh ta mới tỉnh ngộ.
Sống vật vờ, vô cảm, chịu đựng, bỏ lỡ mọi cơ hội có được hạnh phúc, chẳng lẽ là điều đúng đắn? Không, đó là bạc đãi bản thân đó, em ạ!
Người xưa có câu “thanh giả tự thanh”. Nhân cách em ra sao, lối sống thế nào, tự nhiên người khác sẽ hiểu, không hiểu bây giờ thì mai này cũng hiểu.
Từ cái nhìn tỉnh táo của người ngoài cuộc, Hạnh Dung thấy những lo lắng, băn khoăn của chồng bạn hoàn toàn không vô lý, vô tình như bạn phán xét đâu.
Có biết bao nhiêu kịch bản cầu hôn lãng mạn và đẹp đẽ khiến cô ấy xúc động và bỏ qua cho anh mọi việc.
Đối với mẹ, sự đồng thuận của em rất quan trọng. Hãy nói em mừng khi mẹ gặp được hạnh phúc, nhưng cũng mong mẹ bình an để đón nhận hạnh phúc.
Phải chăng trong cách nói của anh ấy thể hiện phần nào sự xem nhẹ của anh với em và mối quan hệ này?
Hãy quay lại với những vấn đề của mình với chồng, tìm cách sửa chữa nó, thay đổi nó, làm gì đó tốt hơn nếu có thể.
Nếu anh ấy cằn nhằn, khó chịu, cho rằng em làm to chuyện vì một cái ví, thì em hãy cân nhắc lại chuyện tình cảm của em và anh ấy.
Khi đã lập gia đình, phần đông ai cũng muốn có đứa con ruột thịt do mình sinh ra. Hãy trò chuyện cùng chồng để biết anh ấy đang nghĩ gì.
Anh chỉ có thể quyết định tha thứ và cùng hàn gắn, khi nỗi đau trong lòng anh đã lắng dịu phần nào, khi anh đã tạm ổn hơn một chút...
Mẹ em có thể thông cảm với những băn khoăn lo lắng của chồng em khi phải sống cảnh "chó chui gầm chạn", là một điều quá tuyệt vời.
Con nên giúp bạn mình nhìn thấy rõ hơn và tốt hơn điều bạn cần làm, chứ không nên là một người mách lẻo.
Vợ chồng cần xây dựng lòng tin và sự đồng cảm. Em đã chứng tỏ sự thay đổi của mình trong suốt thời gian qua, mong vợ công nhận nỗ lực đó.
Điều quan trọng anh cần phải nghĩ ở đây không đơn giản là họ của con, mà là mối quan hệ của vợ anh với gia đình chồng, và với anh.
Hãy nhận thức rõ rằng nếu em tiếp tục sống như bây giờ, thì em chỉ đang phá hoại thêm mối quan hệ, khiến cả hai cùng mệt mỏi và chán nản.