Nghỉ ở nhà với đầy áp lực

08/04/2020 - 05:30

PNO - Người biết thương thân thì không gian, thời gian nào cũng có cái để vui. Còn người mang vạn thứ tròng vào đời mình thì chẳng biết cách vui thế nào.

Mạng xã hội tuần nay tràn ngập những câu chuyện “cách ly” xã hội, giãn cách xã hội. Những trang nhật ký có bi có hài được các "công dân Facebook" dựng lên khắp chốn.

Đâu đó vẳng tiếng than vãn của đàn bà: “Thực sự chán, quá mệt mỏi, ôi thời gian đâu nữa mà dành cho mình khi quay cuồng nhà cửa, con cái, cơm nước thế này...”. Đã có quá nhiều trọng trách cho đàn bà trong những ngày nghỉ đặc biệt này, khiến họ đôi khi phải buông tiếng thở dài. Nhưng làm sao có thể giữ chúng ta vui, khi hàng vạn điều lo lắng đang chực chờ đổ vào ta. Công việc trì trệ, lương thưởng bị cắt. Tiền mặt bằng, tiền lương nhân viên, doanh số...

Hỏi N. - người bạn gái của tôi vừa trở về từ khi cách ly, rằng bạn đã làm gì với những ngày ở đó. "Mình tận hưởng cuộc sống theo cách của mình”, đó là câu trả lời của người vừa không may trở thành công dân F (theo cách nói đùa của cư dân mạng, chỉ các cấp độ tiếp cận với người nhiễm bệnh).

Ở khu cách ly, mọi thứ dù có thế nào cũng không như ở nhà, nhờ thế mà N. lại được dịp “sống chậm” như những gì mọi người hay kháo nhao. Sống hoàn toàn cho mình, dành thời gian tất cả cho mình. Nói thì nghe hoành tráng, nhưng nhờ những ngày rời xa công việc và cả gia đình, N. mới có dịp nhìn lại chính mình, viết xong một kế hoạch cho phòng bán hàng của bạn để có thể chạy doanh số sau khi cuộc sống tạm ổn trở lại.

N. được bạn cùng phòng cách ly dạy chơi cờ tướng, món mà ngày xưa bạn thích nhưng đầu óc lúc nào cũng bấn loạn với đủ thứ việc của đàn bà, không sao mà có thể học được.

Nhờ những ngày cách ly mà nhiều người được sống chậm
Nhờ những ngày cách ly mà nhiều người được sống chậm

Nghỉ làm, cả nhà ở nhà với nhau, với nhiều người là khoảng thời gian bù đầu tăm tối với việc làm online, việc nhà, việc học của con. Có chị, dù đang nghỉ tránh dịch vẫn cứ răm rắp tuân theo một kịch bản những nùi việc nhà, việc kiếm tiền đã dựng sẵn. Và căn theo đó mà hành hạ bản thân.

Đàn bà, nghĩ tới nghĩ lui sao vẫn thấy có gì đó khổ sở. Người biết thương thân thì không gian, thời gian nào cũng có cái để vui. Còn người mang vạn thứ tròng vào đời mình thì chẳng biết cách vui thế nào.

Có chị cứ đúng 5 giờ rưỡi sáng là lôi cả nhà dậy sớm, miệng thì phải la lên: “Phải dậy đúng giờ, còn học hành, cơm nước cho đúng bữa”, rồi nhìn đứa ngồi ngủ gật, nhìn chồng đi tới đi lui mà than trời than đất, than mình khổ, than cả nhà không thương mình.

Nhưng, người không thương mình nhất có khi chính là chị.

Làm sao hạ bớt gánh lo âu, để tin rằng ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày mới, mọi thứ sẽ tươi đẹp hơn. Nhân cơ hội này, ta viết lại cho mình định nghĩa cuộc sống. Để bớt cầu toàn, để bớt bắt mọi thứ phải theo ý mình, để bớt ám ảnh những bữa ăn cho gia đình.

 Đừng hỏi khi nào hết dịch. Chẳng phải cả thế giới đang căng mình ra hết cỡ để chống dịch hay sao. Hãy thả lỏng, đơn giản mọi thứ và tận hưởng những ngày giãn cách xã hội  như đang ở trong một kỳ nghỉ thảnh thơi. Ngày mai sẽ là một ngày khác.

Ái Nhân

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI