Ngày xưa, tôi đi học

10/09/2021 - 11:29

PNO - Tôi được đi học năm tám tuổi. Đường đến trường gần ba cây số, không dễ dàng gì với một đứa đi xiên xẹo như tôi. Những trưa nắng đổ lửa, mặt đường nóng muốn phỏng cả chân không mang dép...

Má tôi kể, năm tôi ba tuổi sau một chuyến tàu từ Sài Gòn về Long Xuyên thăm bà nội, tôi bị sốt, chạy chữa khắp nơi không khỏi. Năm 1945, cả nhà tản cư về vùng sâu vùng xa thuộc huyện Chợ Mới, An Giang cũng là bắt đầu những ngày cơ cực. Nỗi cơ cực đầu tiên tôi thấy rõ nhất là vì tôi không thể đứng, đi được bình thường. 

Ngồi may áo học sinh cho cháu sẵn sàng bước vào năm học mới  khi tình hình dịch bệnh ổn lại, bà Kim Oanh lại bồi hồi nhớ thuở xưa cắp sách đến trường
Ngồi may áo học sinh cho cháu sẵn sàng bước vào năm học mới khi tình hình dịch bệnh ổn lại, bà Kim Oanh lại bồi hồi nhớ thuở xưa cắp sách đến trường

Nhọc nhằn đường đến trường

Cho đến một ngày, ba trèo lên cây hái xoài. Ba bế tôi đặt một chỗ gần gốc cây để tôi nhìn thấy trái xoài lủng lẳng mà tôi thích. Một ổ kiến bị nứt ra từ chùm xoài rớt xuống cạnh tôi, cả bầy đỏ như lửa tràn ra và cắn đau quá, tôi hoảng hốt vụt đứng dậy vùng chạy. Tôi khi ấy như một cái máy được bấm nút hay bản năng sống được kích hoạt chăng?

Vậy là nhờ bầy kiến mà tôi đi lại được. Tôi được đi học năm tám tuổi. Đường đến trường gần ba cây số, không dễ dàng gì với một đứa đi xiên xẹo như tôi. Những trưa nắng đổ lửa, mặt đường nóng muốn phỏng cả chân không mang dép. Mưa còn đáng sợ hơn, quãng đường trơn như mỡ, cứ đứng lên té xuống, quần áo lấm lem bùn, sình.

Nhưng “ám ảnh” nhất là có không ít người gọi tôi là “con què, con què”. Họ còn bắt chước tướng đi của tôi rồi cười to. Lỗ tai tôi lùng bùng. Lúc đó chỉ mong mình biến đi hoặc đất dưới chân sụp xuống… 

Ba đi làm ăn xa, má ở nhà vừa lo con nhỏ vừa lo ruộng rẫy. Bà nội 90 tuổi bị lẫn hay đi lang thang nên má không dám rời mắt, sợ nội té xuống sông. Hoàn cảnh như vậy nên tôi tự lo cho mình. Khó khăn gì tôi cũng làm thinh, không hở môi với bất cứ ai. Như mưa như nắng, không tránh vào đâu được thì dang lưng ra mà chịu. Ba má biết thêm bận lòng, rủi không cho đi học thì sao?

Tôi đậu vào lớp Đệ Nhất (lớp Sáu bây giờ) Trường Thoại Ngọc Hầu. Bao nhiêu điều mới lạ mở ra trước mắt không làm tôi quan tâm bằng chuyện đi đứng. Vì tôi biết, còn một đoạn đường dài phía trước tôi phải vượt qua, sẽ gian nan hơn nhiều.
Từ nhà trọ đến trường hơn hai cây số được trải đá lởm chởm (đường Vườn Trầu). Một buổi chiều, vừa ra khỏi cổng trường, một cơn mưa giông ào tới. Ai nấy nhanh chân chạy tìm chỗ trú còn tôi lần dò từng bước, cố ghìm mình cho vững. Một lát bớt gió, nhìn quanh chỉ còn một mình mình giữa mưa tầm tã, người ướt nhẹp và lạnh run.

Vòng tay người tốt 

Bác lao công biết tình cảnh của tôi nên kêu đến ở nhà bác phía sau trường nhưng phải xin phép ông hiệu trưởng. Hôm sau, anh Xây, con trai bác, đón tôi ở cổng đưa đến văn phòng. Ông hiệu trưởng ngồi nhìn tôi đăm đăm không nói lời nào. Tôi run, lí nhí mấy câu đại ý xin ông cho phép ở nhờ nhà bác lao công. 

Ông lạnh lùng buông hai tiếng “không được” rồi cúi xuống xấp giấy tờ. Tôi chân thấp chân cao quay ra không thấy rõ đường đi vì đã nhòa nước mắt. Té lên té xuống bao nhiêu lần không khóc; bị chặn đường trêu chọc, kêu réo om sòm, không khóc; mà tôi khóc vì vẻ nghiêm lạnh đến dửng dưng của ông. Tôi hụt hẫng, như bị rơi từ trên cao xuống. Năm đó, tôi 12 tuổi.

Anh Xây đứng đợi tôi ở cửa, lo lắng nhìn tôi với ánh mắt mà cho tới bây giờ tôi không quên: “Thôi đừng khóc. Để ngoài giờ làm, anh sẽ đưa rước em đi học”. Anh khoảng 20 tuổi, là nhân viên “chạy giấy” cho trường. Tiếc rằng sau này tôi không được gặp lại anh lần nào để nói lời cảm ơn dù tôi không bao giờ quên anh, chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh nước biển, giày ba ta trắng, chiếc xe đạp cũ… 

Đầu năm học, lớp tôi ở tầng trệt, tạm yên tâm. Sau chuyển lên lầu một, đã leo cầu thang còn phải đi đến phòng cuối dãy. Sợ nhất là lên phòng vào giờ ra chơi của lớp khác, mấy anh nam sinh đứng dọc hai bên hành lang nên lối đi chỉ còn độ non hai tấc. Mấy chị đi bình thường còn “khớp”, mình chân bước khập khiễng lỡ vấp làm sao? Vô tới chỗ ngồi tôi vẫn còn run, mồ hôi vã ra như tắm. Ôi, các anh học trò vào cuối thập niên 1950, làm sao các anh biết được rằng có một kẻ đã từng “điêu đứng” vì sự đùa vui vô tội vạ của các anh. 

Những năm sau đó, tôi vừa đủ lớn, có thể “đối đầu” với những thách thức khác để học xong, ra trường. Khi đi nhận việc, hai điểm trường từ chối không tuyển giáo viên khuyết tật. Đến điểm thứ ba, chị hiệu trưởng Đinh Kim Mính như cô tiên, dành mọi ưu đãi, còn kêu về nhà ở, chăm sóc tôi như một đứa em. 

Không biết có chắc là bị kiến cắn mà tôi đứng lên được hay không, hay một sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó, nhưng thật sự từ đó tôi mới đi được những bước đầu tiên để có cơ hội đến gần với tri thức, có nghề nghiệp, sống được bằng sức lực của mình, phụ má lo cho hai em ăn học. Và hơn hết, tôi được mở mắt ra trước bầu trời rộng, để hiểu rằng cuộc sống này có rất nhiều người tốt như bác lao công, anh Xây, cô Mính… Họ đã giúp tôi vượt bao trở ngại và biết sống yêu thương, sống mở lòng. 

Nguyễn Thị Kim Oanh

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.

  • Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    Mẹ chưa bao giờ xa tôi

    14-12-2024 15:48

    Sau bao nhiêu năm cách lòng, tôi đã thật sự hiểu mẹ, hiểu rằng mẹ có những lý do để rời xa ba, nhưng chưa bao giờ mẹ rời xa tôi.