Tôi lập gia đình vào năm 24 tuổi, bỏ bớt những tham vọng sự nghiệp, bỏ bớt những buổi tụ tập cafe cùng bạn bè, tôi trở thành vợ anh, ngày ngày lo lắng chuyện cơm nước, nhà cửa. Tôi vẫn đi làm chứ không hoàn toàn ở nhà, nhưng công việc văn phòng ngày nào cũng như ngày nấy, thu nhập cũng không cao. Còn anh thì khác, anh thường xuyên gặp gỡ, tạo mối quan hệ, tiền mang về cũng nhiều hơn so với tôi một số lớn.
Kinh tế ổn thỏa, hai vợ chồng son hạnh phúc, nhưng phải 3 năm sau đó chúng tôi mới có con. Hạnh phúc tuy muộn một chút nhưng khiến chúng tôi vui sướng vô bờ. Tôi nghỉ việc, tập trung cho thiên chức làm mẹ, còn anh lúc nào cũng quan tâm, săn sóc, yêu chiều hai mẹ con. Tôi đã nghĩ, cuộc đời chỉ cần thế này thôi là đủ.
|
Tôi không quên được cảm giác anh phản bội mình - Ảnh minh họa |
Vậy mà đùng một cái, tôi biết anh ngoại tình, là ngoại tình từ trước khi tôi có thai. Điều đó làm tôi đau đớn, không thể tin nổi và bỗng dưng căm ghét anh. Cô bồ của anh không ngừng đeo đuổi, tấn công, mặc cho anh đã có lời chia tay để trở về với gia đình. Chính cảm giác ghê tởm đã làm tôi xa cách anh. Dù không thể nói li hôn, không thể chia tay, nhưng tôi cũng không thể bình thường với anh như trước. Chỉ cần nghe đến hai chữ ngoại tình, tôi ngay lập tức nghĩ đến hai người họ và tưởng tượng ra đủ thứ.
Sinh con xong, sự mệt mỏi, bận rộn khiến tôi càng ghét anh hơn. Mỗi lần anh gần con, tôi cũng khó chịu. Mỗi lần anh đi về khuya, tôi cũng khó chịu. Tôi chắc mẩm anh đi với bồ nên lại càng ghét hơn. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, chúng tôi có một khoảng cách vô hình mà không thể nào xóa nhòa được.
Anh vẫn yêu thương con, vẫn có trách nhiệm với gia đình, nhưng anh không thể có tình yêu trọn vẹn từ tôi như trước. Còn tôi, vẫn thương anh nhưng lại vừa giận anh. Cứ thế, mỗi ngày trôi qua, chúng tôi trò chuyện với nhau ít lại, mối dây liên kết lớn nhất bây giờ có lẽ là con nhỏ. Cả hai chúng tôi đều yêu con đến mức chẳng thể rời bỏ nhau vì sợ con thiệt thòi, thiếu thốn.
Không có tiếng nói chung nên tôi và anh ngày càng xa cách. Anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi mà chẳng thèm quan tâm đến nhau. Chỉ đến khi con tôi bị bệnh, đó mới là một lần nhớ đời khiến tôi và anh nhìn lại mình.
|
Ngày con vào viện, chúng tôi mới nhìn lại cuộc hôn nhân này - Ảnh minh họa |
Ngày tôi phát hiện con mình có khối u, anh đi vắng, tôi cũng chẳng biết đi đâu. Vừa gọi điện thoại cho anh, tôi vừa đưa con vào bệnh viện. Thế rồi từ viện này, bác sĩ bắt chúng tôi chuyển con lên viện khác. Đó không phải là một căn bệnh bình thường, đó là căn bệnh có thể để lại di chứng mãi về sau, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.
Tôi và anh chạy hết nơi này qua nơi khác, cho đến lúc kiệt sức ngồi chờ ở hành lang bệnh viện. Chúng tôi mệt lử nhưng chẳng thể ngủ. Bé con vừa nhập viện đã bị đưa ngay vào phòng phẫu thuật, trái tim tôi như muốn tan ra từng mảnh. Nó còn nhỏ xíu vậy mà...
Anh ngồi bất lực, từ lúc đến cho tới tận bây giờ chỉ kịp hỏi tôi đúng một câu: “Con bị làm sao?”
Tôi chẳng thể trả lời cho câu hỏi đó, chính tôi cũng đang run rẩy, giọt máu đó 3 năm tôi mới có, giờ nếu có chuyện gì thì làm sao tôi sống nổi. Đêm hôm đó, con nằm một mình trong phòng cấp cứu. Tôi và chồng ngồi lặng lẽ ở hành lang, chỉ có hai vợ chồng chúng tôi ngồi bần thần như vậy. Ngay ở giữa tôi và anh cũng là một chiếc ghế trống, chẳng ai buồn xích lại. Cho đến khi tôi mệt quá, thiếp đi, tỉnh dậy thì đã thấy đầu mình ngả trên vai anh. Anh vẫn thức, thấy tôi tỉnh anh lí nhí một câu: “Anh xin lỗi, xin lỗi em và con. Tha thứ cho anh mọi chuyện, có được không?”.
Tôi không nói gì, hai hàng nước mắt cứ lặng lẽ chảy, ướt cả vai áo anh. Chúng tôi chẳng nói thêm câu nào, nhưng tôi biết từ tận sâu trong lòng mình, tôi đã tha thứ cho anh rồi.
|
Cuối cùng, tôi cũng đã tha thứ cho anh - Ảnh minh họa |
Những ngày con ở viện, tôi mới cảm thấy mình và chồng đã suýt đánh mất một gia đình. Anh vẫn là người đàn ông lo lắng, yêu thương mẹ con tôi. Anh tất tả đi kí từng tờ giấy, chuẩn bị mọi thứ y tá, bác sĩ yêu cầu. Anh cũng chạy ngược chạy xuôi lo cho tôi, bỏ hết những công việc dang dở ở cơ quan. Tôi cứ nghĩ câm lặng trong hôn nhân là sự trừng phạt tôi dành cho anh. Nhưng hóa ra điều đó cũng vô tình trừng phạt chính tôi lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết.
Khi con xuất viện, vượt qua cơn nguy kịch cũng là ngày đầu tiên chúng tôi về lại chung một nhà và ôm nhau ngủ cùng trên một chiếc giường. Tôi gạt bỏ hết tất cả những sai lầm của anh trong quá khứ, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Chưa bao giờ tôi thấm thía sự bao dung quan trọng đến như vậy, chưa bao giờ tôi cảm thấy vòng tay của anh là cần thiết như lúc này. Thì ra trong hôn nhân, người ta nên học cách quên hơn là nhớ, học bỏ qua hơn là để bụng, học tha thứ hơn là ghi hận trong lòng.
Giờ thì tôi lại sống hạnh phúc, yên ổn với gia đình nhỏ của mình. Chỉ mong anh sẽ vì con và vì tôi mà không cất lên lời xin lỗi thêm bất cứ một lần nào nữa.
Thanh Vi (Hà Nội)