PNO - Mẹ hiện còn khỏe, nhưng 5-10 năm nữa thì sao? Chúng tôi là em nhưng cũng không thể chăm lo cả đời cho chị.
Chia sẻ bài viết: |
Dolphinnguyen 21-11-2023 13:32:15
Đừng nhận gì cả. Nhà cứ để mẹ cho thuê nuôi chị. Vợ chồng bạn không thể vì một cái nhà mà đeo một món hụi chết suốt đời.
Hoàng Phương 19-11-2023 10:52:49
Hoàn cảnh nhà chồng bạn như vậy thì mệt đấy! Bà chị không có gia đình riêng, tính ỷ lại như vậy thì rất khó. Vợ chồng bạn phải chăm lo cho bà chị là lẽ đương nhiên, nhưng đó là khi đã già yếu. Còn bây giờ, tuy đã tàn tật nhưng vẫn có thể cố gắng phấn đấu để tự nuôi bản thân, vì đời còn rất dài, không ai có thể lo cho chị ta mãi thế được. Nếu nói chị ta không sửa thì đề nghị với mẹ cứ chia cho chị ta một nửa nhà đất để chị ta tự quyết, tự lo. Nửa nhà đất còn lại thì mẹ ở và đề nghị mẹ lập di chúc cho chồng bạn thừa kế. Vợ chồng bạn chỉ có bổn phận lo cho mẹ thôi.
Trương Mỹ Hương 19-11-2023 09:10:03
Bạn phải cương quyết từ chối việc thừa kế ngôi nhà ở quê mà phải nuôi người chị “ không tàn mà có tật “ như vậy. Sau này, chắc chắn chị ấy sẽ vin vào ngôi nhà mà làm mình làm mẩy, bắt vợ chồng bạn cung phụng đủ thứ, khi đó liệu bạn có chịu đựng nổi không hay sẽ dẫn đến việc bất hoà trong gia đình bạn.
Nhìn bạn bè ai cũng xênh xang, sự tủi thân, mặc cảm, cô đơn chồng chất khiến tôi bị stress và trở nên nóng nảy, thất thường.
Anh em chúng tôi đi làm xa, mỗi lần có thông tin từ quê nhà, nhất là tin cha mẹ ốm đau là như có lửa đốt trong lòng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.
Những ngày sắp tới của chị rồi sẽ ra sao, con trai lớn của chị rồi sẽ đi về đâu? Chị giận mình đã đi bước nữa...
Sau sinh tôi bị rối loạn sàn chậu, đồng thời chuyện chăn gối vợ chồng cũng sa sút trông thấy.
Thu nhập vào những dòng tâm sự, những bất đồng, và cả những nỗi niềm giấu kín. Chỉ vài giây sau, cô nhận về đầy đủ những lời phân tích, lời khuyên.
Quỳnh có thói quen thấy gì hay hay, trong tầm khả năng là mua dùng hoặc biếu tặng người thân.
Từ ngày chọn ly thân đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua, chồng không gọi điện, vợ cũng chẳng chủ động mở lời.
Chồng không thừa nhận ngoại tình nhưng mùi nước hoa trước khi ra đường, lịch hẹn dày đặc, bí hiểm đã tố giác tất cả.
Chị đau đớn nhận ra mình vẫn chỉ là một trạm dừng chân của anh: ngày xưa là trạm chính, bây giờ là trạm phụ, trong rất nhiều trạm phụ...
Tối đó, suốt quãng đường chở vợ con về nhà, tôi nghĩ mãi những điều ba vợ nói.