Não đàn bà làm bằng gì?

26/02/2017 - 06:30

PNO - Không biết những người phụ nữ đang nghĩ toàn chuyện tình yêu kia có lúc nào thốt lên: Não đàn ông làm bằng cái gì mà không cảm nhận được sự đớn đau.

Ðã lâu không gặp một người quen cũ. Tình cờ chạm mặt, tôi thấy chị xinh tươi hơn trước nên khen: “H. hôm nay hơi gầy nhưng xinh”. Khen một câu như lời chào rồi tôi dợm bước đi. Chẳng dè chị nói: “À, vì bị chồng bỏ, nên cố gắng diện lên chút cho đỡ buồn”.

Nao dan ba lam bang gi?
 

Nghe vậy, ai mà đi cho nổi. Tôi đành đứng giữa đường nghe câu chuyện của chị. “Chị làm sao?”. “Chẳng làm sao. Ảnh bỏ đi ba tháng nay rồi!”. “Cứ vậy mà đi à?”. “Không, có nói. Nói đơn giản lắm: Anh không thể sống thiếu người ta. Vì vậy hoặc em chấp nhận anh có hai người phụ nữ, hoặc anh về sống với người ta. Chị không kịp ra quyết định. Còn chưa hết bàng hoàng đã thấy ảnh đùng đùng xách gói ra đi”. “Vậy còn con, hai đứa con của ảnh, thì sao?”. “Ảnh nói tụi nó lớn rồi. Vả lại anh đâu có đi luôn, lâu lâu về thăm ba má, thăm con…”.

“Rồi chị định sao?”, tôi hỏi. Chị nói nho nhỏ: “Chị cũng chưa biết làm sao. Nhưng thấy quá ngột ngạt. Ảnh đôi ba lần ghé ngang, chỉ nói những câu rất cạn tình. Chị định hết tháng Giêng sẽ làm đơn ly hôn. Nhưng ảnh nói, ly hôn chi, cứ vậy đi, nếu còn duyên thì mai mốt sống tiếp”.

Tôi chỉ biết thở dài thầm nghĩ, chữ duyên cũng đơn giản vậy sao? Chẳng lẽ tôi phải hùa với chị mắng mỏ người đàn ông cạn tình cạn nghĩa kia. Ðã xuôi đò đi qua bến khác rồi vẫn còn chưa chịu dứt khoát, chưa thẳng thắn trả tự do cho người khác, còn lơ lửng đèo bồng bằng cách vịn vào một chữ duyên.

Tôi phẫn nộ: “Sao chị không nói ảnh biết gì về chữ duyên mà dám tùy tiện nói như thế. Duyên cuối cùng cũng chỉ là do con người tạo ra chẳng phải sao? Ảnh đã vui duyên chỗ khác rồi, còn để một người đàn bà vừa trông nom con, vừa trông chừng ba mẹ chồng, vừa lấn cấn không làm sao quyết định cuộc đời mình. Như thể ván cờ của đời mình, ai đó muốn đi con nào, đi cách nào cứ tùy nghi như vậy. Chữ duyên mà anh nói, thay bằng chữ ích kỷ, tùy tiện thì đúng hơn là tùy duyên”.

Tôi biết, gặp nhau giữa đường như vầy, lại không đủ thân, nên khó có thể rút ruột mà khuyên can. Cũng đâu thể lấy suy nghĩ của mình để áp lên người khác. Nếu nói chị phải làm thế này, thế nọ, thế kia, thì có khác nào mình lại nấp sau ai đó chơi ván cờ của họ, như anh chồng kia. Tôi chỉ còn biết động viên chị, hãy cứ tiếp tục cuộc sống độc lập của mình và dũng cảm ra quyết định.

Coi cuộc đời như một cuộc đá banh vậy, hiệp một mình đá không tốt, thôi thì phải cố gắng dành nội lực để đá hiệp hai. “Hãy làm điều gì chị thấy tốt nhất cho mẹ con chị, để mình không phải đá hiệp phụ, đá thêm 11 mét vào lúc cuối đời nữa nhen chị”, tôi nói mà không biết có thể giúp được gì cho người đàn bà đang nức nở kia không?

Ðàn bà, 10 người thì có đến 10 buồn bã toàn xoay quanh chuyện chồng con. Không ngồi với nhau thì thôi. Lâu lâu gặp nhau toàn nghe thấy những chuyện không vui. Chị P. biết chồng mình có tính trăng hoa. Chị thuê thám tử tư rồi ném vào anh xấp hình anh cùng người tình vào khách sạn. Ðánh ghen, xài xể, nay gặp cô này, mai gặp ả kia dằn mặt: “Mày buông tha cho chồng chị”… Không cải thiện được gì, bởi nếu chị lần ra được người này, không lâu anh lại có người khác.

Biết giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chị tặc lưỡi chọn giải pháp: Trời không chịu đất. Ðất phải chịu trời, biết sao giờ. Thôi thì ổng cứ đi mây về gió đến lúc cũng mỏi gối chồn chân, rồi cũng về. 10 năm lấy nhau, chưa thấy ông nhà có dấu hiệu chồn chân. Giọt nước tràn ly vào ngày anh về thông báo: “Tui có đứa con hai tuổi, nó cũng lớn, tui muốn đem nó về nhận anh em. Và cô ấy cũng muốn gặp bà”. Chị chết sững. Tưởng chỉ ăn chơi đâu đó giờ lại còn có con, còn đòi gặp mặt, còn đòi danh phận.

Chị hất nguyên mâm cơm xuống đất, một mực dẫn con ra ở riêng. Cả nhà bên nội xúm lại khuyên can: “Con mà đi thì chỉ tạo điều kiện cho chồng đem con và vợ mới trở về”. Chị tiều tụy, hốc hác, không đêm nào ngủ được, không biết tính sao. Chị đòi ly hôn, anh nói: “Ừ, viết đi rồi tui ký”. Chị viết xong, ổng cầm đơn xé cái rẹt… Rồi bỏ đi. Những ngày tiếp theo cũng vậy, đi năm bảy bữa, hết tiền rồi về. “Tình hình bây giờ là vậy, chị cũng không biết phải làm sao”, lại một người đàn bà khóc… Người ngoài cuộc là tôi một lần nữa bối rối.

Hai người phụ nữ tôi gặp hôm nay đều chung tình huống: Một ngày anh chồng về nhà và nói rất đơn giản: “Tôi có con. Tôi không thể sống thiếu cô ấy”. Rồi họ cứ thế mà bước đi. Cuộc đời, tình yêu, hôn nhân, con cái… đơn giản vậy sao? Tôi nhớ nhà văn Phan Thị Vàng Anh từng viết: “Não đàn bà làm bằng gì, chỉ toàn nghĩ chuyện tình yêu?”.

Không biết những người phụ nữ đang nghĩ toàn chuyện tình yêu kia có lúc nào thốt lên: Não đàn ông làm bằng cái gì mà không cảm nhận được sự đớn đau. Não đàn ông làm bằng gì mà từ suy nghĩ đến hành động, chỉ cần nói một câu giản đơn là đàn bà ngã quỵ? Phải chăng bộ não kia ngăn nắp quá, được quy hoạch tốt quá nên chỉ tập trung đúng mục tiêu mà mình muốn, chỉ nói đúng điều mình muốn, nghe đúng điều mình cần, quyết định một cái là xong. Ngoài ra, bộ não ấy còn tỉnh táo và thông minh đến mức không để bất cứ cảm xúc hay hoàn cảnh nào xung quanh có thể tác động đến mình. Vì vậy mà họ thản nhiên búng chết một con chim và bỏ đi.

Tôi biết, dĩ nhiên là tôi biết vẫn còn rất nhiều người đàn ông khác trên đời sống trách nhiệm, đầy yêu thương. Rất nhiều người đàn ông đã ngăn mình để ở lại, ngăn mình khỏi những cám dỗ sa ngã… Vì thế thật vô lý khi tôi ngồi oán trách: tim đàn ông làm bằng gì mà  tất cả những dằn vặt, đắn đo, áy náy không thể chạm vào họ.

Chỉ là, những câu chuyện của những người phụ nữ ấy, chỉ là những giọt nước mắt ấy, những xúc cảm ấy đã chạm thẳng vào trái tim tôi. Những người phụ nữ mà tôi biết, rồi họ sẽ phải học cách làm việc với cảm xúc của mình, học cả cách làm việc với lý trí của mình, để đừng chỉ nghĩ đến chuyện tình yêu.

Ban Mai

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI