Nàng dâu "chướng"

31/01/2021 - 10:23

PNO - Tôi cũng có con trai, tôi không biết mai kia mình nhẫn nhịn với con dâu được như mẹ chồng tôi không.

Nhà chồng tôi ở trong căn nhà nhỏ một trệt một lầu, đã cũ. Bố mẹ chồng có hai con trai, chồng tôi là cả. Chú út từ ngày học đại học đã không ở nhà, nên bố mẹ đề nghị vợ chồng tôi ở cùng ông bà.

Thật lòng mà nói, bố mẹ chồng tôi hơi khó tính, nhưng khi hiểu ý thì khá dễ sống chung. Chẳng thấy khi nào ông bà ngơi tay, lúc nào cũng có việc gì đó để làm. Công việc của tôi lâu lâu phải đi công tác hoặc tăng ca, chỉ cần báo cho ông bà biết, ông bà không hề nói nặng một lời.

Có lần tôi tăng ca liên tục hơn một tuần, mọi việc cơm nước dọn dẹp giặt giũ mẹ chồng tôi lo hết. Ông bà còn rủ con lớn sang ngủ chung để chồng tôi lo con nhỏ.

Mẹ chồng tôi rất thương con dâu và các cháu - Ảnh minh họa
Mẹ chồng tôi rất thương con dâu và các cháu - Ảnh minh họa

Rồi chú út thông báo muốn lấy vợ và đề nghị sẽ về nhà ở. Bố chồng nhìn vợ chồng tôi ngần ngừ, mẹ chồng từ chối.

Bà nói có thể cho vợ chồng chú út một khoản tiền để phụ thuê nhà hoặc mua trả góp căn chung cư. Nhà nhỏ, hai đứa trẻ nhà tôi hiếu động, sợ vợ chồng chú út không chịu được.

Tôi xin phép bố mẹ cho chúng tôi ra riêng, nhưng ông bà không đồng ý, nói đã quen với hai đứa trẻ, nhà đang náo nhiệt thế, chúng tôi chuyển đi, ông bà không chịu vắng lạnh được. "Khi nào vợ chồng chú út có con hẵng hay", ông bà nói vậy nên tôi cũng thôi.

Thím út đi về cứ quần đùi áo ba lỗ hay váy ngủ tung tăng khắp nhà. Ăn cơm xong cũng rửa chén, nhưng chỉ rửa chén, nồi niêu thím ngó lơ. Thím nói quần áo thím không giặt máy, nên thím tự giặt tự phơi luôn trong phòng, đồ chú út để cho tôi và mẹ lo. 

Hai vợ chồng son mà hở một chút lại cãi nhau. Mới sống chung ba tháng thím kéo vali bỏ đi hai lần, thím chẳng về nhà mẹ mà ra khách sạn ở, lần thì chú út chạy theo xin lỗi, lần thì vì hết tiền nên thím tự về.

Rồi thím chê mẹ nấu cơm nuốt không nổi, thím nói đó giờ chưa thấy ai nấu canh xương khoai sọ lại cho thêm cải thảo, mẹ bảo thím về sớm tự nấu, không ưng thì vợ chồng ở riêng, nấu riêng. Tưởng thím biết sợ mà im, ai dè thím nhìn qua tôi: “Chị dâu có phải về sớm nấu cơm đâu?”

Bố chồng dằn đũa: "Thì sao, nhưng chị dâu có phàn nàn hay kêu ca câu nào? Tôi thấy anh chị nên dắt nhau ở riêng thì hơn!”

“Vợ chồng anh Hai ở với bố mẹ sáu năm, tụi con cũng phải ở bằng đó. Bố mẹ có hai con trai, phải cư xử cho công bằng chứ?”, thím vẫn cao giọng. Chú út gầm lên: “Ăn nói kiểu gì đấy?”

Thím út không nao núng: “Anh hiền cho lắm để bị bắt nạt. Bao năm rồi anh không ở nhà, cái gì cũng phải tự lo tự làm trong khi anh Hai rồi chị dâu rồi cả bọn trẻ được ăn được ở được chăm sóc giúp đỡ...”

Thím nói trước mà không biết nhìn sau. Chú út thân son mình rỗi, thích đi đâu thì đi, bố mẹ ốm hai vợ chồng tôi lo lắng, nhà hư xe hỏng vợ chồng tôi cáng đáng. Lương hưu ông bà hàng tháng tôi gửi tiết kiệm, vì tôi nghĩ hai vợ chồng ở nhà thì lo luôn chi phí ăn ở cho ông bà...

Nào phải chúng tôi không biết điều, chúng tôi không ít lần xin ra ngoài, nhưng ông bà lo chúng tôi đi sớm về khuya hai đứa trẻ ai chăm lo. Ông bà thương con thương cháu, nhưng vô tình lại làm thím út ganh tị.

Tôi cũng có con trai, tôi không biết mai kia mình có cư xử với con dâu được như mẹ chồng tôi hôm nay không. Không biết ngày mai bà sẽ thế nào khi mà con nào cũng là con. Vợ chồng tôi giờ đang ở thế ngại ngùng, không biết phải mở miệng thế nào.

Càng nghĩ, tôi càng thương và ái ngại với bố mẹ chồng. Ở tuổi này, đáng lẽ ông bà được vui vầy bên con cháu, chứ không phải chứng kiến những cảnh thế này.

Linh Xuân

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI