Mười năm chạy chữa hiếm muộn và đứa con riêng của chồng

16/08/2015 - 05:30

PNO - Hơn mười năm chạy chữa hiếm muộn, vợ chồng tôi đã trải qua không biết bao nhiêu lần hi vọng rồi lại thất vọng.

Tôi và Thảo kết hôn đã được mười năm lăm năm. Khi lấy nhau, chúng tôi chỉ có hai bàn tay trắng. Trải qua từng ấy thời gian, đến bây giờ, hai vợ chồng vẫn chẳng có gì hơn. Bao nhiêu tiền của làm ra đều đã đổ vào chuyện chạy chữa hiếm muộn.

Mấy năm đầu hôn nhân, tôi không quá quan trọng chuyện con cái. Khi ấy, tôi nghĩ tôi và Thảo đến với nhau vì tình yêu, đó mới là nền tảng của hôn nhân. Lũ trẻ chỉ là một phần rất nhỏ nhưng hóa ra, tôi đã nhầm. Qua năm năm bên nhau mà Thảo chưa một lần có tin vui dù chúng tôi hoàn toàn không sử dụng bất cứ biện pháp bảo vệ nào thì tôi bắt đầu lo lắng và sốt ruột.

Bác sĩ cho biết vấn đề đến từ Thảo. Điều này khiến cô ấy suy sụp một thời gian dài. Sau đó, được tôi và bố mẹ hai bên động viên, Thảo nghe lời tôi đi chữa bệnh, thôi không khăng khăng đòi li hôn nữa.

Suốt mười năm trời, hai vợ chồng tôi đã đi không biết bao nhiêu bệnh viện từ Nam ra Bắc, cả những địa chỉ thầy lang chữa vô sinh được mọi người mách nhưng ước muốn về một đứa con vẫn xa vời. Năm lần thực hiện thụ tinh nhân tạo, có ba lần chúng tôi thành công. Thế nhưng, hai lần đầu thai đều hỏng ở tháng thứ ba.

Muoi nam chay chua hiem muon va dua con rieng cua chong

Ảnh minh họa.

Đến lần thứ ba, ngay từ khi có thai, Thảo nghỉ việc nằm nhà. Mấy tháng ròng cô nằm yên một chỗ, chỉ dậy để đi vệ sinh và ăn uống, tắm rửa còn tuyệt đối không đi đâu. Qua tháng thứ ba, bé con vẫn nằm yên trong bụng mẹ khiến chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu yên tâm và hi vọng.

Nhưng rồi, ông trời một lần nữa lại nhẫn tâm trêu đùa tôi và Thảo. Con trai tôi mất trong bụng mẹ khi cháu đang ở tháng thứ bảy. Điều này khiến Thảo bị sốc nặng. Cô mất hơn một năm trời để quên đi nỗi đau mất con.

Hai năm sau đó, Thảo mới đồng ý tiếp tục làm thụ tinh nhân tạo. Cô nói, dù thành công hay không thì đó vẫn sẽ là lần cuối cùng. Tôi đồng ý với vợ bởi kinh tế nhà tôi cũng đã kiệt quệ, hơn nữa, sau ba lần hỏng thai, sức khỏe của Thảo không còn tốt.

Lúc này, tôi nhờ mẹ hỏi thăm xem có ai muốn cho con hay không để vợ chồng tôi nhận nuôi. Nghe đề nghị của tôi, mẹ thở dài: “Sao không ra ngoài kiếm một đứa con? Như thế thì ít nhất nó cũng là máu mủ ruột rà nhà mình…”. Thấy tôi không nói gì, mẹ cũng đành lặng im.

Lần thụ tinh thứ năm thất bại, Thảo đồng ý với phương án nhận con nuôi. Qua hỏi thăm, mẹ xin được cho vợ chồng tôi một bé trai 2 tháng tuổi, con của một gia đình nghèo dưới quê.

Hai năm đầu tiên, mọi chuyện trôi qua thật tuyệt vời. Lần đầu tiên được làm bố, làm mẹ mang lại cho tôi và Thảo những cảm xúc và trải nghiệm hạnh phúc. Gia Bảo thông minh, hay nói, ríu rít cả ngày như chú chim non. Nhưng đến khi được hai tuổi thì con bắt đầu có những biểu hiện bất thường về sức khỏe.

Dù ăn uống đầy đủ nhưng Bảo rất gầy, da vàng xanh. Từ các kết quả kiểm tra, bác sĩ cho biết, con có bệnh thiếu máu vùng biển (Thalassemia), cách chữa duy nhất là thực hiện ghép tủy, nếu không con sẽ phải truyền máu cả đời. Vợ chồng tôi không có đủ tiền cho việc ghép tủy, cũng không thể hàng tháng đưa con đến viện để truyền máu.

Bất hạnh bất ngờ này khiến tôi và Thảo thường xuyên cãi vã. Tôi muốn mang trả thằng bé cho bố mẹ ruột còn Thảo thì không nghe. Cô nói Bảo là con của cô nên dù thế nào, cô cũng sẽ cố chữa trị cho con. Tình cảm vợ chồng vì thế mà bắt đầu rạn nứt, tôi nhẹ lòng đưa chân vào một mối quan hệ ngoài hôn nhân và kết quả là người tình của tôi mang thai.

Chín tháng mười ngày, người tình trở dạ, sinh được một cậu con trai kháu khỉnh nặng 3,4 kg. Điều này khiến tôi vừa mừng vừa lo. Tôi sợ khi biết chuyện, Thảo sẽ đòi li hôn mà tôi thì không muốn điều này xảy ra vì trong lòng, tôi vẫn còn yêu vợ. Người tình cũng không hề muốn gắn bó với tôi. Sinh con xong, cô ta đòi một khoản tiền. Tôi vay mượn khắp nơi để đưa tiền cho người tình và nhận lấy máu mủ của mình.

Vì chưa nghĩ ra cách nào để nói với Thảo về đứa con riêng nên tôi đành nhờ một người bạn thân thiết chăm con hộ. Tôi đang nghĩ đến chuyện sẽ vờ đề nghị nhận con nuôi để đưa con của mình về. Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra vào lúc này nhưng tôi lại lo sợ, biết đâu có một ngày Thảo phát hiện ra sự thật về đứa trẻ, cô sẽ phản ứng ra sao.

Liệu Thảo có thể chấp nhận điều này và yêu thương con tôi như máu mủ của mình hay cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ tan vỡ?

Lê Minh Tuấn (Hà Nội)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI