Mùi quê hương trong chiếc bánh tổ

31/01/2019 - 06:00

PNO - Mười tám năm xa quê, thiếu thốn đủ thứ nhưng chưa tết nào, má tôi quên làm bánh tổ. Ở quê, bà ngoại luôn để dành những bát đường ép từ mía, hễ có ai vào Nam là gửi ngay cho má.

Dì Tám gọi điện, báo tin ngoại té ruộng, trật chân không đi được, cả nhà quáng quàng. Má cầm điện thoại nghe, tay run run. Thằng út giục má mở loa cho cả nhà cùng nghe, đứa nào cũng sốt ruột. Vậy mà, đầu dây bên kia, giọng ngoại tỉnh rụi: “Hắn nói quá lên rứa chớ có chi mô. Mai mốt tao gửi đường vô làm bánh tổ ăn tết chơi hỉ”. Má bật khóc. Có lẽ nỗi nhớ quê lại cồn cào trong lòng má khi nghe cái tên “bánh tổ”. Mười tám năm rồi, ngoại vẫn vậy, cứ mỗi độ tết đến, bà lại nhắc chuyện làm bánh tổ.

Chị em tôi sinh ra tại một huyện miền núi của tỉnh Quảng Nam. Chỉ sống ở quê khoảng mười năm đầu đời, nhưng ký ức về những ngày tết quê đơn sơ mà ấm áp trong chúng tôi vẫn nguyên vẹn. Ngày ấy, quê còn nghèo, tết không rình rang như ở phố. Đường đất, mưa xuống là ngập ngụa sình lầy, diện đồ mới đi chơi tết mà phải xách giày, lội chân đất, đứa nào mặc quần dài thì xắn tới gối. Dù vậy, lũ trẻ con chúng tôi đều mong đến tết để được lẽo đẽo theo má đi rọc lá chuối, rang mè làm bánh tổ và để được lì xì, lấy tiền mua bong bóng bay.

Mui que huong trong chiec banh to

Năm nào cũng vậy, mấy ngày giáp tết, tối tối, má phải chuẩn bị một thau than thật to để cả nhà ngồi quây quần cho ấm. Mãi sau này, khi đã vào Nam sinh sống, tôi mới nhận ra, cái không khí se lạnh với thau than đỏ ấy là một điều kỳ diệu của tết quê mà những người con xa xứ luôn muốm tìm về.

Là con gái gốc Quảng, ngay từ khi còn bé, má đã được bà ngoại dạy làm mì Quảng và nhiều loại bánh, mứt đặc sản của quê nghèo. Cứ chừng 23, 24 tháng Chạp hằng năm, má đã lo mua nếp, đậu xanh, gừng, mè để đến ngày 28 gói bánh tét, bánh tổ. Má nói, bánh tổ là bánh của dân Quảng mình, trước là cúng ông bà, sau để thưởng thức.

Trong những ngày ngồi bó gối nhìn má làm bánh tổ, tôi hỏi bánh có từ bao giờ, má lắc đầu. Không ai biết chính xác bánh này có từ khi nào và vì sao lại có tên như vậy. Truyền thuyết kể rằng, bánh vốn do Tổ mẫu Âu Cơ làm ra để phát cho các con trong ngày chia tay, người lên rừng, kẻ xuống biển để làm lương khô ăn dọc đường. Cũng có thuyết khác nói rằng, loại bánh này làm ra cốt để cúng ông bà nên mới có tên gọi “bánh tổ”.

Mười tám năm xa quê, thiếu thốn đủ thứ nhưng chưa tết nào, má tôi quên làm bánh tổ. Ở quê, bà ngoại luôn để dành những bát đường ép từ mía, hễ có ai vào Nam là gửi ngay cho má. Đường này má giữ cẩn thận lắm, tết mới mang ra làm bánh. Chị em tôi thường phụ má nhóm bếp, rọc lá chuối, phụ ba làm khuôn bánh. Bánh tổ không quá khó làm, nhưng phải thật tỉ mỉ. Nếp vo sạch, ngâm nước 5-6 giờ rồi mang xay nhuyễn, ép bỏ nước, còn lại phần bột nhão. Chúng tôi làm khuôn bánh bằng lá chuối, vài lá xếp chồng lên nhau, dùng tăm ghim 4 góc thành hình vuông, hình tròn. Do là đường bát, không phải loại đường cát trắng như thường thấy nên phải nấu hơi lâu một chút, cùng với gừng. Đường nguội, má cho bột nếp vô khuấy đều, tới chừng múc lên, thấy chảy thành dòng đặc mới thôi. Hỗn hợp này cho vô khuôn, xếp trong nồi hấp, thích thì rắc thêm mè. 

Mui que huong trong chiec banh to
 

Má tôi nói, bánh tổ là quà để dành ra Giêng. Thật vậy, không ai ăn bánh khi vừa hấp chín. Bánh được đặt lên bàn thờ ông bà cúng mấy ngày tết, phải cả tuần, thậm chí cả tháng sau, mọi người mới thưởng thức. Bánh có thể ăn sống nhưng chiên thì ngon hơn. Qua những ngày tết rộn ràng với đủ loại bánh trái, má tôi cẩn thận cắt bánh tổ thành từng miếng hình chữ nhật thả vào chảo dầu đang sôi. Miếng bánh tổ chiên béo ngậy, thơm mùi nếp, mùi đường, quyện với hương gừng thành một mùi đặc trưng mà má tôi hay gọi là “mùi quê hương”.

Cuộc mưu sinh ở đất phương Nam đã không dễ dàng như chúng tôi nghĩ. Mười tám năm chưa về, mười tám cái tết cồn cào nhớ. Hôm nay, nghe ngoại nhắc chuyện bánh mứt, thấy lòng nao nao. Tết này, chắc cả nhà lại ngồi tần ngần bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra con đường lớn, nơi có những chiếc xe tuyến Sài Gòn - Quảng Nam đưa hàng ngàn người con xa xứ về quê đoàn viên. Rồi thì, khóe mắt sẽ cay cay...

Thảo Nguyên 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI
  • “Người thứ ba”

    “Người thứ ba”

    20-12-2024 10:00

    Thế nhưng, cũng chính vì quá thân, cộng với suy nghĩ “thân thì không cần giữ kẽ”, chị thường xuyên làm chúng tôi khó xử.

  • Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    Chuyện tình cha mẹ tôi: Ba mê rửa chén vì muốn mẹ nghỉ ngơi

    20-12-2024 06:34

    Mấy chục năm qua, chị em tôi đã quen thuộc với hình ảnh ba vào bếp. Ba tình nguyện làm "người đam mê rửa chén" vì ba yêu gia đình.

  • 70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    70 tuổi, cha tôi vẫn miệt mài làm rẫy giữ đất

    19-12-2024 17:54

    Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh cha già cặm cụi đi cắt cành, bón phân, kéo ống nước tưới cây, tôi thấy lòng đau như ai cắt từng khúc ruột.

  • Xuân… nhặt

    Xuân… nhặt

    19-12-2024 06:46

    Nhà không rộng, chỉ có khoảng ban công là có thể nuôi cây. Vậy là ba cứ đem cây về chăm sóc, tưới tắm, nâng niu.

  • Tôi đi thuê người yêu

    Tôi đi thuê người yêu

    18-12-2024 17:05

    Tại TPHCM, có một dịch vụ được chào mời vừa công khai lại vừa kín đáo: dịch vụ của những người yêu thuê giờ.

  • Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    Tuổi ăn đám cưới, tuổi viếng đám tang

    18-12-2024 10:30

    Tôi nhận ra, ở độ tuổi ngấp nghé 50 của mình, tôi đi viếng đám tang nhiều hơn những đám, tiệc khác.

  • “Tạm ứng” gối chăn

    “Tạm ứng” gối chăn

    18-12-2024 06:17

    Trong công việc, cuộc sống, người ta có thể tạm ứng nhiều thứ, nhưng tạm ứng gối chăn sẽ để lại nhiều hậu quả khó lường.

  • Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    Chỉ đường cho hươu: Yêu người hơn tuổi

    17-12-2024 18:37

    Lòng con canh cánh về mối tình ngang trái của mình. Mỗi khi nghe ai đó nói “phi công trẻ”, “hồng hài nhi”… là con lại chộn rộn, mắc cỡ.

  • Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    Ai rồi cũng tập thể thao: Bước ngoặt huy hoàng trong công cuộc tập luyện của tôi

    17-12-2024 12:48

    Bạn thuyết phục ròng rã mấy tháng trời. Bạn bảo sẽ cùng tôi đi bộ về đích để tôi không thấy ngại.

  • Chữ hiếu trong kinh doanh

    Chữ hiếu trong kinh doanh

    17-12-2024 08:51

    Tôi thích được ngồi nghe mẹ kể chuyện xưa, được ăn cơm với mẹ, được cùng mẹ đi thăm bà con… Mấy món mẹ nấu là ngon nhất thế giới.

  • Trăm năm trong cái nắm tay

    Trăm năm trong cái nắm tay

    17-12-2024 06:03

    Người ta có thể dễ dàng đến bên nhau, nhưng liệu có bao nhiêu người đi được cùng nhau tới tuổi xế chiều?

  • “Siêu xe” của ông nội

    “Siêu xe” của ông nội

    16-12-2024 16:19

    Chiếc “siêu xe” của ông nội đã theo chủ nhân được gần 15 năm. Mỗi ngày, ông luôn dành thời gian chăm chút nó, như người bạn đồng hành đáng tin cậy.

  • Lời nói như dao

    Lời nói như dao

    16-12-2024 13:03

    Cần tránh những lời nói xúc phạm, miệt thị, thay vào đó là những lời nói lịch sự, tôn trọng, góp phần xây dựng mối quan hệ.

  • Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    Trẻ em cần thế giới thật đầy yêu thương

    16-12-2024 06:21

    Các nghiên cứu đã chứng minh trẻ em cần được neo giữ trong thế giới thật, quan hệ thật, trách nhiệm, tình yêu thật. Hoạt động ảo không thể thay thế được.

  • Khoảnh khắc dài nhất

    Khoảnh khắc dài nhất

    15-12-2024 17:58

    Chỉ cần gặp mẹ, được ngồi gần mẹ, mọi chênh chao, chơi vơi, xáo trộn đều được lắng xuống, chữa lành.

  • Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    Ngoại vẫn chắt chiu những hạt mè

    15-12-2024 16:54

    Có lẽ vì vị mè ướp đẫm mồ hôi của ngoại, cũng có thể vì khói bếp thân thương làm thơm chén cơm nóng hổi quyện cùng vị muối mè mằn mặn.

  • Con bình thường hay đặc biệt?

    Con bình thường hay đặc biệt?

    15-12-2024 06:48

    Mong con thông minh vượt trội hay chỉ cần con khỏe mạnh, bình thường, câu trả lời của bạn là gì?

  • Ngưng đổ lỗi!

    Ngưng đổ lỗi!

    14-12-2024 19:37

    Người luôn tự coi mình là nạn nhân hiếm khi nhận ra lỗi của chính mình, cũng khó có cơ hội nhận ra khả năng của bản thân khi cố gắng.