Thương nhớ, sau ngày an táng chồng, chăm chút cho anh mồ yên mả đẹp, bà con họ hàng dăm ba người xót cho tình cảnh của Thương cũng nán lại ít bữa, an ủi khuyên nhủ. Rằng Thương đừng khóc lóc đau đớn quá, anh khó mà yên lòng nhắm mắt. Rằng dầu gì, Thương cũng còn đứa nhỏ trong bụng. Rằng người chết thì cũng đã xong phần người chết, mình phải ráng mà sống để còn có sức mà sinh nở, mà nuôi con.
|
Ảnh minh họa. |
Thương nghe, Thương biết nhưng cứ nhớ tới chồng đang nằm lạnh lẽo dưới ba tấc đất, thì Thương không thể ngừng khóc, người cứ rũ ra như tàu chuối héo, không bước đi nổi mà lê người đi, không ngồi được mà là sụm xuống, không nằm mà để mình ngả người xuống giường như trôi đi.
Nhưng rồi mọi người dù yêu quý Thương đến đâu, ái ngại cho Thương cách mấy thì họ cũng phải quay về với cuộc sống thường ngày. Đến lúc đó hình như Thương không còn nước mắt để khóc nữa. Thương bắt đầu một mình đương đầu với đêm và đối diện với ngày thôi.
Đó là những buổi đêm, cũng quen thuộc như bao đêm đã từng đi qua nơi cái rẻo đất bị bỏ quên ở vùng mông quạnh này. Có mùi hân hoan của tiếng ếch nhái kêu ran quanh nhà sau những cơn mưa giông đầu mùa. Có mùi nỉ non của tiếng côn trùng làm cho đêm thêm thăm thẳm. Có mùi tiếc rẻ của con thạch sùng chắc lưỡi, có mùi ngơ ngác của tiếng gà giật mình cựa ổ nửa đêm…
Đó cũng là những buổi sáng, bình thường như bao buổi sáng khác ở miệt đồng này. Có mùi ẩm ướt của rơm rạ tắm sương. Có mùi náo nức của bầy chim sẻ véo von trên cây gáo trước sân. Có mùi mát mẻ của gió, mùi ấm áp của nắng lấp ló sau tán tre rồi tràn vô trước hàng hiên. Cả ngôi nhà nằm cheo leo day lưng ra sông cũng rực mùi
bình minh.
Nhưng thật ra, trong lòng Thương ngôi nhà đã khác. Nó trở nên âm u, hoang hoải và hun hút. Và quan trọng là kể từ khi Thương bắt đầu những ngày dài bị bỏ lại một mình trơ trọi thì ngôi nhà đang đứng trước một nguy cơ là đến một lúc nào đó sẽ dần phôi phai và vĩnh viễn mất đi cái mùi gần gũi quen thuộc từng vỗ về ôm ấp Thương…
Là mùi chồng.
Thương thảng thốt và run rẩy mấp máy môi. Phải rồi, đó là mùi của anh, mùi của chồng Thương.
|
Ảnh minh họa |
Không được. Chồng Thương không thể rời cuộc sống này bỏ Thương ra đi mà gói ghém thu dọn theo sạch trơn chút mùi hương còn sót lại, không thể thoắt cái làm vụt biến cái mùi đầm ấm với Thương như vậy. Bằng mọi giá, Thương phải dò tìm bằng được cái mùi của anh. Không thể để cho nó trôi lạc mất nơi đồng không mông quạnh
này được.
Một năng lượng sống từ đâu dội vào trong lòng cho Thương đủ sức mạnh để đứng bật dậy sau bao ngày rũ héo. Thương bắt đầu nhóm lửa để tìm mùi củi khô khen khét mà ấm áp trong cái cà ràng bằng đất nung, để chờ mùi nóng bỏng của ấm nước phập phồng sôi, để mong nghe được mùi nồng nàn bốc lên khi Thương châm nước vào ấm pha trà ủ trong chiếc vỏ quả dừa khô.
Trà sẽ vẫn hôi hổi khi chồng Thương thức dậy để anh vừa nhấp từng ngụm nhỏ thưởng thức, vừa với tay lấy chiếc radio cũ kỹ rà tìm chương trình ca cổ quen thuộc hay chăm chú nghe tin tức thời tiết trong ngày.
Thương nghĩ mình phải tiếp tục tìm kiếm mùi chồng từ việc gỡ neo xuồng chuẩn bị ra chợ bán mớ cá đêm nào anh cũng trần mình với sông để chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời. Trước khi rời đi, Thương thường phải nói với chồng một câu gì đó. Lúc ấy, Thương nhẹ đến sau lưng, khẽ choàng tay ôm anh và vuốt nhẹ vòng bụng chắc như đất sét phơi khô.
Thương sẽ nghe giọng mình như mía lùi, anh à, sẵn còn lò than nóng, em bắc nồi cơm, lát nữa anh ăn sáng nhe. Dạ, mớ cá kho chiều qua đó. Mặn hả anh, ừa để bữa sau, em nêm lạt chút kẻo không tốt cho huyết áp. À anh, còn nải chuối trên bếp, mấy trái chín rục anh nhớ đừng ăn, để đó em. Còn gì nữa hông? Thôi, để em tranh thủ kẻo trưa. Chợ ngoài ngã ba cỡ này cũng lèo tèo nên tan sớm lắm.
Rồi Thương sẽ lật đật xuống xuồng, tháo sợi dây thừng dưới chân sàn nước de xuống sông, với tay lấy cây dầm ướt rượt định chèo đi, nhưng trong bụng chừng như vẫn còn chộn rộn. Hình như mình vẫn chưa tìm được mùi chồng. Mình phải trở lên nhà nói với chồng câu gì đó nữa.
À, anh ơi, bộ đồ anh đi lưới tối qua để đó lát về em giặt nghen. Bữa nay chắc nắng ráo. Để em tạt qua mua ít nước thơm về vò chung với mấy cái áo chưa giặt trong thau nữa. Chà, có ít nước thơm cho nó bán cái mùi mồ hôi chua lòm của ông xã đi coi. Ta nói cái mùi gì mà…
Nói đến đó, bỗng Thương nín lại. Tim như bị ai bóp chặt, đau thắt, điếng cả người.
Phải rồi, mùi của anh đây mà, chồng ơi!
Cái này, không nói ra, mắc cỡ lắm. Ý Thương là mình chỉ nói thầm trong bụng thôi. Rằng hôm trước, chồng lom khom cả buổi ngoài rẫy, rồi vô chuẩn bị đi tắm, áo thun lót lẫn cái áo sơ mi cũ khoác ngoài đều ướt nhẹp mồ hôi. Lúc đó, Thương đứng sát bên cầm cái gáo múc nước sông trữ lại trong chiếc lu sành trước nhà, giội cho chồng rửa chân.
Thương cố tình đứng dụi mình vừa đủ nép vào phía bờ vai chồng và bất giác hít một cái thật sâu. Thế là cái mùi của chồng sực nồng ngập tràn mắt mũi Thương, lùa vào hai bên má rồi chui vô mớ tóc kẹp phía sau đầu. Cái mùi nồng nồng đó còn luồn xuống ngực Thương căng tròn đang đập dồn dập dưới làn áo mỏng. Rồi phủ lấy cả người Thương…
Giờ thì anh đã đi xa. Vậy mà có lúc Thương đã nghĩ, mình có thể học đòi một chút, giặt áo cho chồng bằng thứ nước thơm mấy bà ở chợ thường mua bỏ vào thau ngâm ở lượt nước xả cuối cùng. Nếu làm chuyện đó, hẳn Thương sẽ phải tiếc đứt ruột.
Không phải tiếc chuyện tiền nong, mặc dù có khi mua cái thứ đó về, chồng Thương sẽ trách vợ tiêu xài hoang phí. Ba cái đồ xa xỉ đó, có khi chắt chiu được cho con một cái áo len giữ ấm mùa gió bấc, hay thêm ít gạo dự trữ.
Nên ở đây là Thương tiếc, khi mình giặt áo cho chồng bằng nước xả thơm, rồi hong phơi qua con nắng đầu hè, lỡ như cái mùi chồng vương trên áo sẽ bay đi mất…
Cái mùi đó, Thương đã nghe từ lúc hai người lần đầu gặp nhau khi chồng ra tay nghĩa hiệp lúi húi gỡ cái tà áo dài đi học của Thương cuốn vào xích xe. Cái mùi đó, Thương đã nghe khi anh theo người lớn sang nhà Thương dạm hỏi, ngồi trên bộ ván ngựa, mắt lén nhìn Thương mà mồ hôi ròng ròng chảy.
Cái mùi đó, Thương đã buộc mình vào thật chặt khi ngồi dựa sau lưng chồng xách nóp chèo ghe đến chân trời góc biển này rau cháo có nhau. Cái mùi đó, đêm đêm ủ ấm cho Thương những khi trời yên mây tạnh, cả những khi gió giông mưa bão ở miệt đồng cò gáy khỉ ho này…
Cái mùi đó, giờ chỉ còn nương lại trên chiếc áo này, Thương nỡ lòng nào mà lấy nước xả thơm làm cho nó tan biến đi…
Và Thương khóc, như chưa bao giờ được khóc.
Trần Tùng Chinh