Tôi là con trưởng, từ bé tôi được ba mẹ dành cho mọi điều tốt đẹp nhất, đầy đủ nhất. Ví như tôi đang đi xe đạp, nay con em gái vào cấp ba cũng cần xe đạp đi học, bố mẹ sẽ mua xe mới cho tôi, và cái xe cũ sẽ là phần của em gái. Bố mẹ tôi giải thích, con gái mai kia gả vào nhà người ta, sinh con đẻ cái cho nhà người ta, là mất, còn con trai mai kia lấy vợ, sinh con mang họ nhà mình. Và về hậu, bố mẹ phải dựa vào con trai chứ dựa vào ai, nên ngay từ bây giờ bồi dưỡng vun đắp cho con trai thì có gì sai?
Tôi luôn học giỏi nhất nhì lớp, ra trường là có ngay việc làm với mức lương đáng thèm muốn. Không những nuôi được vợ con mà tôi còn lo được cho ba mẹ ở quê một cuộc sống sung túc. Ba mẹ, họ hàng luôn lấy tôi làm tấm gương sáng để học tập. Hàng xóm làng xã ghen tị và ngưỡng mộ. Về tới đầu làng là tôi được người ta chỉ trỏ như thể tôi là quan to quan lớn gì. Tiếng nói của tôi luôn có uy quyền và giá trị.
|
Khi công việc không thuận lợi, tôi không biết chia sẻ với ai. Ảnh minh họa |
Thời gian rồi, công việc đột nhiên không thuận lợi, thu nhập giảm sút, tôi không biết chia sẻ nỗi lo của mình với ai. Vợ tôi từ lâu đã không đi làm, sinh hai đứa con rồi ở nhà cơm nước, bằng đại học bỏ đó cho nấm mọc, nếu tôi nói ra, vợ có thông cảm mà đi tìm việc gánh đỡ tôi hay không?
Sau gần một tuần mất ngủ, tôi quyết định nói với vợ. Chọn buổi tối cuối tuần, tôi đưa vợ con đi ăn ngoài. Lúc hai đứa trẻ chạy chơi trong khu thiếu nhi, tôi nói với vợ kế hoạch của mình. Vợ tròn mắt:
“Gì, giờ anh bắt em đi làm á? Và hàng tháng nhận chừng chục triệu tiền lương? Anh có biết bữa ăn vừa xong hết bao nhiêu tiền không?”
Lúc này tôi mới nhớ lại, vợ và thằng con trai lớn luôn tìm những món ăn lạ và... đắt. Nhà bốn người, hai vợ chồng và hai đứa con, đứa lên chín, đứa lên bốn mà hết gần triệu rưỡi. Thấy tôi không nói gì, vợ bắt đầu phân tích. Nếu vợ đi làm, với mức lương chục triệu, vợ sẽ phải đầu tư sắm sửa áo quần son phấn giày dép với con số gấp ba, có khi còn hơn. Có nghĩa ba tháng đầu vợ sẽ đi làm công không, trong khi phải tìm thuê giúp việc, thuê xe đón con. Từ tháng thứ tư trở đi, lương vợ chắc vừa đủ thuê giúp việc và đổ xăng, trong khi giúp việc là người ngoài, liệu có yên tâm mà giao cả nhà cả con cho người ta không. Chưa kể giúp việc có nấu nướng hợp khẩu vị của tôi và hai con không. Nhất là thời buổi này thuê giúp việc đâu dễ, thuê được mà người ta có ở với mình không, có sạch sẽ tin tưởng được không...
|
Tôi thấy như mình cô đơn một mình. Ảnh minh họa |
Và vì tương lai của con, tôi đành quên đi ý định này.
Tôi về quê, nói ý định của mình với bố mẹ, rằng từ tháng sau tôi sẽ giảm khoản chu cấp cho đến khi nào công việc của tôi khả quan hơn. Tất nhiên khoản tiền tôi gửi hàng tháng vẫn đủ cho ông bà ăn uống, chi tiêu. Bố tôi giãy nảy:
“Giảm là giảm làm sao, mỗi tháng tiền thuốc của bố mẹ cũng gần hai triệu bạc, chưa kể mẹ đã hứa mỗi tháng sẽ cho mỗi đứa cháu một ít. Rồi làng xóm nhìn vào sẽ nói sao, đó giờ anh là người thành đạt, bố mẹ mát mày mát mặt, làm sao lại có chuyện cắt gì giảm gì!”
Tôi chán nản xách túi đi. Tôi phải làm sao với tình cảnh này. Đó giờ tôi luôn ở trên cao, một mình đón gió, tôi không được phép ốm, bệnh, cũng không được phép nghiêng ngả, tôi phải luôn là tượng đài bất khuất.
Tôi sực nhớ, không biết từ bao giờ tôi không được xem bộ phim nào vì ở nhà thì vợ con giành tivi, ra rạp thì vợ muốn tôi cùng xem phim hoạt hình với con, rằng đi xem phim thì vợ chồng con cái phải bên nhau. Tôi cũng không có thời gian cầm quyển sách thư giãn, bấy lâu tôi là cái máy, ngày nào cũng lặp lại ngần đó việc và không được phép sai lầm.
|
Ảnh minh họa |
Là tôi mới gặp khó khăn mà đã không có ai đứng bên cạnh, nếu tôi thất bại hoàn toàn, thì vợ tôi có chịu đi làm gánh đỡ gia đình hay không. Đồng nghiệp tôi đã huấn luyện cho con làm việc nhà từ khi con bốn tuổi, đâu phải vợ đi làm là bắt buộc phải thuê giúp việc. Nói gở, nếu không may tôi ngã xuống, vợ còn khăng khăng làm theo ý mình hay không. Bố mẹ tôi có đòi hàng tháng phải gửi ngần đó tiền nữa không? Tôi lờ mờ nhận ra, chính tôi đã và đang khiến bố mẹ vợ con có suy nghĩ ích kỷ, tư tưởng hưởng thụ.
Nên ông bà mới nói, nghèo lên giàu thì dễ nhưng giàu xuống nghèo cực khó. Nhưng tôi không thể làm gì khác, tôi cũng đã cố gắng hết sức nhưng mọi chuyện chưa thấy tín hiệu nào đáng mừng, tôi biết làm sao?
Chỉ mong đợt khó này sẽ khiến ba mẹ vợ con biết nghĩ và hiểu, cũng là cũng là bài học cho tôi sau này. Rằng ở một mình trên cao rất lạnh, rất cô đơn và buồn tẻ, cần có thêm những gần gũi chia sẻ và yêu thương.
Hạnh Vân