Tôi năm nay 32 tuổi, là mẹ của hai cậu con trai, một sắp vào tiểu học, một mới lên ba. Chồng hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi đang “mắc kẹt” trong một cuộc hôn nhân tồi tệ mà cả hai đều rất muốn buông tay nhưng chưa thể.
Tôi không thể đếm nổi mình đã khóc bao nhiêu lần kể từ ngày đặt chân về nhà chồng bởi bà mẹ chồng quái ác, cay nghiệt và người chồng “mãi không chịu lớn”. Lẽ ra, tôi đã tránh được cho bản thân và các con mình cuộc sống kinh khủng ấy nếu như tám năm trước tôi không quá yếu lòng trước những lời van nài của anh ta.
Tôi và chồng quen và yêu nhau cách đây 10 năm, khi đó tôi 22 tuổi. Mẹ tôi có hàng xôi sáng trong hẻm nhỏ nhưng khá nổi tiếng, khách đông nườm nượp. Có lần anh ghé mua đúng lúc tôi đang phụ mẹ gói xôi, chẳng hiểu sao anh lại để mắt tới tôi. Tuổi trẻ của tôi cho đến trước khi gặp anh khá buồn tẻ. Bố tôi mất sớm vì bệnh nặng, để lại cho mẹ món nợ vài trăm triệu. Hàng xôi của mẹ dù đắt khách cũng chẳng dễ dàng gì vừa nuôi chị em tôi học hành vừa trả dần nợ cho bố. Thế nên, mẹ tôi lúc nào cũng cáu gắt, mệt mỏi và đau đầu.
Chị em tôi hiểu và thương mẹ lắm nên không bao giờ giận mẹ mà bảo nhau làm thêm từ khi mới vào đại học để mẹ đỡ phần nào gánh nặng. Tôi không có ngoại hình, nhiều người cũng bảo nét mặt tôi ổn, mắt đẹp, cười duyên, nhưng tôi mập nên chẳng ai để mắt đến. Thế nên khi anh tỏ ra thích tôi rồi cưa cẩm, tôi đã vô cùng hạnh phúc mà nhận lời chẳng suy tính gì. Thậm chí, cả "cái ngàn vàng" tôi cũng vội trao đi ngay bởi thấy anh quá yêu tôi.
Thế nhưng tôi nhanh chóng nhận ra anh có quá nhiều tật xấu. Anh hay làm nũng như trẻ con, mè nheo với người yêu như đứa nhỏ vòi vĩnh mẹ. Đụng chút gì không vừa ý là anh giận, giận giằng dai mệt mỏi. Anh khó ăn khủng khiếp. Đi ăn với anh, tôi đau đầu vì phải tìm mãi mới có một quán đúng ý anh. Anh không ăn hành, tỏi, ớt, tất cả các loại hải sản, ốc, ếch, lươn, cá da trơn. Thậm chí, thịt gà và bò anh cũng chỉ ăn rất ít và phải là một số loại thịt nhất định.
Nói chung danh sách các món anh không ăn được phải dài gấp đôi những thứ anh dám ăn. Thậm chí tôi ăn anh cũng không cho vì anh bảo anh "không chịu được mùi mấy cái đấy!". Khi đó tôi đã có cảm giác anh là chàng công tử được mẹ chiều chuộng quá mức.
Chưa hết, anh vô tâm khó tin kèm theo tật nghiện game online, nhiều hôm hẹn đón tôi nhưng quên luôn vì mải dàn trận trong tiệm net, tôi gọi còn tắt luôn điện thoại. Đến nhà tôi chơi, anh không bao giờ xắn tay phụ mẹ tôi bất kỳ chuyện gì. Có lần mẹ bảo tôi, suy nghĩ cho kỹ, yêu đương là một chuyện nhưng lấy vợ lấy chồng cần sự sẻ chia gánh vác và thấu hiểu nhau rất nhiều.
|
Tôi từng nghĩ mình may mắn khi được anh yêu, nhưng rồi sớm nhận ra anh quá trẻ con, thích làm nũng và hay "ăn vạ" (ảnh minh họa). |
Vài lần tôi giận, đòi chia tay, anh đều giở thói mè nheo ăn vạ. Tôi càng chán. Một lần giận dữ đỉnh điểm, tôi bỏ vào Sài Gòn chơi với đứa bạn. Trước khi tắt máy để lên máy bay, tôi nhắn tin cho anh, đề nghị chia tay thực sự. Khi tôi vừa hạ cánh và mở điện thoại, máy báo hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh. Anh nhắn rằng, khi tôi quay về, nếu vẫn quyết chia tay, anh sẽ nhảy xuống sông Hồng tự tử!
Suốt chuyến đi đó, dù đã tắt điện thoại, lòng tôi nôn nóng không yên. Bạn tôi và cả những người bạn mới quen đều khuyên tôi can đảm chia tay hẳn, bởi chắc chắn một người như anh sẽ không dám từ bỏ mạng sống của mình. Nhưng rồi, nỗi lo lắng sợ hãi đã chiến thắng quyết tâm dứt hẳn khỏi người đàn ông đó của tôi. Tôi quay về Hà Nội, cho anh cơ hội làm lành. Rồi chúng tôi làm đám cưới sau đó vài tháng, khi tôi phát hiện đã có thai.
Nếu kể hết những cay đắng tôi phải chịu, có lẽ phải đến cần hàng chục trang giấy. Chỉ xin tóm lược rằng, mẹ anh không ưa tôi chút nào, bởi với bà, đứa con trai “đẹp trai, tài giỏi” của bà chỉ có ăn phải bùa mê thuốc lú thì mới “đâm đầu” vào một đứa con gái vừa xấu, vừa nghèo như tôi. Mãi đến khi quyết định cưới anh mới dẫn tôi về nhà, khi ấy tôi đã mang một mầm sống trong bụng nên dù bị sỉ nhục và coi thường, tôi cũng không dám nói gì.
Hôm ấy, mẹ anh nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khi ra mặt, hỏi tôi rằng “Có phải cô thấy nhà tôi giàu nên cố tình giăng bẫy thằng Trung không?”. Cay đắng hơn là ở chỗ, chính người đàn ông van nài tôi đừng chia tay, khi ấy lại ngồi im, cúi mặt chứ chẳng biện minh cho tôi lấy nửa lời. Tôi nào có biết gia cảnh anh mà giăng mắc!
Ngày đám hỏi, mẹ anh không thèm đến mà để chú thím anh đại diện vì bố anh cũng mất từ lâu. Ngày cưới, bà đứng một mình một góc, chỉ cười và chào khách riêng của bà, còn những ai liên quan đến nhà gái, bà ngó lơ. Tôi sinh con, nuôi con, tất cả đều một mình tự lo, kể cả tiền bạc cũng vậy.
|
Từ khi về làm dâu nhà anh, tôi đã phải chịu vô vàn đắng cay, tủi nhục (ảnh minh họa). |
Chồng tôi đi làm mỗi công ty được dăm bữa nửa tháng rồi lại nghỉ, cuối cùng bỏ về trông tiệm net của mẹ. Lương của anh, mẹ anh giữ, bảo để cho con anh học hành sau này. Mỗi tháng, bà đưa cho tôi ba triệu, bảo đó là tiền ăn và sinh hoạt phí của bà và con trai bà. Còn lại phần tôi và tiền khám thai, sữa bầu…, tự tôi xoay sở.
Tôi bầu vượt mặt vẫn ngày ngày dậy từ tờ mờ sáng để về phụ mẹ đẻ bán xôi. Bà thương tôi đến đứt từng khúc ruột, hễ thấy tôi là chạy sang hàng bún bên cạnh gọi cho tôi một bát thật đầy đặn vì sợ tôi đói, hoặc đơm cho tôi bát xôi có ngọn, rất nhiều thịt quay, chả lụa. Mỗi lần như thế, tôi đều phải cắn chặt răng để nước mắt không rơi.
Tôi phụ mẹ khoảng tiếng rưỡi rồi lại vội vàng phóng xe đến công ty cho kịp giờ làm. Mỗi tháng, mẹ đưa tôi 3 triệu, cộng thêm lương, cũng đủ để lo chi tiêu ăn uống điện nước trong gia đình và các khoản cần thiết trong thai kỳ. Ngày tôi đi sinh, mẹ tôi phải cầm tiền đến viện đóng tạm ứng vì tôi chẳng có đồng nào trong túi.
Chồng tôi chỉ quan tâm một thứ duy nhất là game, và chỉ sợ một người duy nhất là mẹ. Những thứ khác như vợ và con, với anh ta, chỉ là khách trọ chung nhà! Con đầu của tôi yếu, thường xuyên đau ốm, dăm bữa lại đi bệnh viện…, tất cả đều chỉ một mình tôi lo lắng.
Mẹ chồng tôi không bao giờ bế cháu chứ đừng nói đến chuyện phụ giúp việc nhà, có lần khách đến chơi bảo cháu còi, bà nguýt nhỏ: “Không được dạy dỗ đàng hoàng, mẹ nó bán xôi, hỏi sao nuôi con cho tử tế?”. Tôi nghe mà uất nghẹn. Đã rất nhiều lần tôi muốn bỏ đi, nhưng cứ nghĩ đến gánh nặng con và cháu ngoại lại oằn lên vai mẹ trong khi nợ của bố còn chưa trả hết, mà tôi thì không đủ khả năng thuê trọ để sống với con, nên đành cắn răng nhẫn nhục.
Đã thế, tôi lỡ có bầu lần hai. Gánh nặng càng nặng thêm, nhưng số tiền mẹ chồng đưa tôi mỗi tháng không hề thay đổi. Tôi bán hàng online buổi tối để kiếm thêm, bà móc mỉa “Được ba cái đồng lẻ”, tôi đi công tác xa nhà gửi hai con cho bà ngoại trông, bà bảo chồng tôi “Vợ mày chắc định đi làm gái lấy tiền nuôi con, nuôi mẹ!”.
Hôm ấy, khi nghe chồng nói lại với thái độ khó chịu như anh ta vẫn thường làm thế mỗi khi mẹ chồng mát mẻ tôi, tôi đã xuống nhà hỏi thẳng bà. Như chỉ chờ có thế, bà tuôn ra một tràng những câu từ thô tục, khiến tôi không chịu đựng nổi.
Quá đau đầu, tôi ngã vật xuống nền nhà, vẫn nghe bà ráo hoảnh nói với chồng tôi: “Cái loại nó chỉ giả vờ, cứ kệ nó!”. Và, chồng tôi kệ tôi nằm đấy thật. Giây phút ấy, tôi nhớ lại thời khắc đọc được tin nhắn dọa tự tử của anh ta, tôi đã run rẩy ra sao. Và tôi hối hận đến buốt lòng, là khi ấy, đã không đủ can đảm để lìa xa anh ta mãi mãi.
B.N. (Hà Nội)