Mong Tết qua nhanh vì không còn ba má bên cạnh sum vầy

08/02/2019 - 17:00

PNO - Tôi chỉ có thể tự nhủ, cố gắng sống tốt cuộc đời phía trước, coi như cách thiết thực nhất làm ba má nơi xa yên lòng.

Khi tôi 17 tuổi thì má lâm bạo bệnh và qua đời. Gia đình vốn neo người, giờ càng hiu quạnh. Hai ba con gắng gượng vượt qua nỗi đau mất đi người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời. Một năm sau, tôi thi đỗ cao đẳng và lên thành phố, chính thức bước vào cuộc sống của người trưởng thành và tự lập. Vậy là gia cảnh giờ chỉ còn người cha già sớm tối hiu hắt ra vào.

Trong thâm tâm tôi không mong những ngày lễ Tết để được về cùng ba. Hai ba con vốn khắc khẩu. Thời má còn, bà luôn là người đứng giữa chế ngự mỗi khi cảm thấy xung đột giữa tôi và ba sắp bùng nổ. Vì thương má nên tôi và ba biết điểm dừng, kìm chế cái tôi cá nhân để bầu không khí gia đình không lâm vào tình thế quá căng thẳng. Sau khi má đi rồi, tính nói nhiều và gia trưởng của ba càng như được cơ hội phát tác vì không có người cầm cương.         

Mong Tet qua nhanh vi khong con ba ma ben canh sum vay

Khi lên thành phố trọ học, tôi như người được "cởi dây trói" và thở phào nhẹ nhõm. Trong các đợt nghỉ lễ dài ngày, tôi lấy cớ ở lại ôn thi, đi làm thêm, thực chất nán lại phòng trọ vất vưởng vì ngại về quê đối đầu với ba. Bên cạnh đó, với tính hiếu thắng của tuổi trẻ, tôi nghĩ mình nhất định sẽ tìm cách khẳng định sự tồn tại của bản thân theo cách "hiển hách" nhất có thể, những mong ba nhìn nhận lại năng lực của đứa con trai duy nhất.

Sau khi tốt nghiệp, tôi lang bạt nhiều nơi, rồi chuyển sang học nghề khác. Thấm thoát tôi đã 25, vẫn chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa cuộc đời. Mải mê tìm cách khẳng định bản thân khiến tôi quên mất lưng ba ngày càng còng thêm, tóc điểm nhiều sợi bạc vì mong ngóng con trai về thăm mỗi dịp lễ Tết. Tuy nhiên, tính ba không quen bộc lộ tình cảm, lại có đôi chút ngạo mạn nên không muốn con biết sự mềm yếu trong trái tim mình. Phần tôi, do thiếu thiện cảm với sự gia trưởng của ba từ lâu nên sống co cụm và giữ khoảng cách với ông. Trong hoàn cảnh má mất sớm, hai người đàn ông một già một trẻ cần dựa vào nhau để thêm động lực vượt qua những khó khăn trong cuộc sống thì người trong cuộc lại không làm được. Ngược lại, vì cả hai  cái tôi cá nhân quá lớn nên đẩy tình cảm ba con ngày càng xa cách.

Rồi tôi gặp Hương, người yêu của tôi bây giờ. Những lần về thăm tư gia người yêu khiến tôi cảm nhận được tình cảm gia đình sum vầy rốt cuộc vẫn là đích đến của mỗi thành viên. Sau một ngày vật lộn ngoài kia, cánh cửa gia đình vẫn chờ sẵn để mỗi người trở về. Nơi đó có ba má vẫn yêu thương ta vô điều kiện, nhẫn nại chờ cơm ta và hỏi đi hỏi lại câu hỏi thân thuộc nhưng thấm đẫm vị yêu thương: "Hôm nay con có gặp gì bất trắc ngoài kia không? Thôi đi tắm đi rồi nghỉ ngơi ăn uống cho khỏe".

Thấy cách mỗi thành viên gia đình Hương yêu thương quan tâm đến nhau, tôi thảng thốt giật mình. Hóa ra mình vẫn còn ba, còn nơi yêu thương để về. Vậy mà bấy lâu nay tôi để sự vô tâm và hiếu thắng tuổi trẻ lấn át. Trong tâm trạng cuống quýt vì tuổi già và sức khỏe của ba ngày một đi xuống, tôi năng về với ông hơn. Trước đây, những dịp nghỉ lễ dài ngày, tôi lấy lý do nọ kia để trốn lại thành phố. Giờ đây, tôi chỉ mong kéo dài ngày nghỉ để nấn ná ở lại với ông lâu hơn.

Mong Tet qua nhanh vi khong con ba ma ben canh sum vay

Nhưng tình cảm ba con vừa khăng khít trở lại thì những cơn ho của ông tìm đến thường xuyên và có nhiều biểu hiện sức khỏe đáng ngờ. Sau khi đi chụp chiếu, tôi suy sụp khi bác sĩ báo tin ông bị ung thư phổi. Bệnh tình của ông đã chuyển sang thể di căn.

Trước tết hơn một tháng, ba ra đi vào một ngày trời trở lạnh. Mặc dù đã được xác định tư tưởng nhưng tôi vẫn như quỵ ngã khi đối diện sự thật quá đỗi khắc nghiệt xảy đến với mình.

Tết này tôi chỉ có một mình. Vậy là khi sự nghiệp khởi sắc và chuẩn bị làm tròn chữ hiếu, xây dựng hạnh phúc gia đình để ba yên lòng thì cũng là lúc tôi chỉ còn lại một mình. Muốn có ba bên cạnh để xoa lưng bóp chân cho ông, niềm mong mỏi nhỏ bé đó cũng không còn cơ hội thực hiện. Tôi chỉ có thể tự nhủ, cố gắng sống tốt cuộc đời phía trước, coi như cách thiết thực nhất làm ba má nơi xa yên lòng.

Những ngày này, nhìn từng gia đình đoàn viên bên nhau, tôi cảm thấy nuối tiếc hơn bao giờ hết. Tôi mong Tết nhanh qua, bản thân có thể quay về nhịp sống đời thường cho khuây khỏa nỗi cô quạnh vì không còn những người thân yêu nhất bên cạnh. Cá nhân chỉ muốn nhắn nhủ điều tưởng như cũ kỹ nhưng chưa bao giờ muộn, rằng những ai đang còn ba má, hãy trân trọng niềm hạnh phúc vô biên ấy. Xin hãy tận hưởng từng giây phút quý giá ở bên những người thân yêu nhất của mình. Cuộc đời là bất định, đừng để khi mọi thứ vuột qua tay và ngồi tiếc nuối "giá như...". 


Phan Dũng

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI