Món quà này đây, con cần nhất, mẹ ơi!

01/06/2018 - 14:23

PNO - Con gái cúi sầm mặt xuống, ra điều biết lỗi. Còn mẹ, dù mẹ biết mẹ lỡ lời rồi, cũng không dám dũng cảm ôm con xoa dịu một chút...

Sáng thức dậy, cô con gái 5 tuổi hào hứng kể với mẹ: “Mẹ ơi, bạn Khánh Ngọc lớp con được nghỉ hè rồi, nghỉ những 2 tuần cơ!”. Rồi khi mẹ thờ ơ, đáp vội: “Thế à! Mẹ biết rồi, nhưng có liên quan gì đến mình đâu nhỉ?”. Mẹ không để ý thấy ánh mắt con cụp xuống, buồn thiu. Rồi khi vừa ăn sáng, con lại vừa ngước lên bẽn lẽn nói với mẹ: “Mẹ ơi, cô giáo con bảo là 1/6 nếu ai ngoan thì sẽ được nghỉ học ở nhà đấy!”. Mẹ ngạc nhiên, nghiêm nghị nhìn con: “Có thật cô giáo nói thế không? Để mẹ gọi điện cho cô giáo hỏi lại xem đúng không nhé?”.

Mon qua nay day, con can nhat, me oi!

Không biết đã bao nhiêu lần mẹ luôn cố gắng né tránh cái cảm giác buồn, thất vọng não nề và mong muốn được nghỉ học trong con... (Ảnh minh họa)

Bé con bỗng nhiên sợ hãi, run rẩy, lập bập: “Dạ hình như cô nói thế, con nghe không rõ. Thôi mẹ đừng gọi!”. Mẹ ngó lơ, chỉ nhìn chăm chăm vào bát mì rồi giục giã: “Ăn nhanh lên rồi còn đi học! Hôm nay mẹ nhiều việc lắm!”. Thật sự đến lúc này mẹ mới hiểu, điều con muốn nhắn với mẹ từ sáng sớm đến bây giờ là gì. Ngày thường cũng vậy và ngày hôm nay dù đặc biệt hơn cũng vậy. Không biết đã bao nhiêu lần mẹ luôn cố gắng né tránh cái cảm giác buồn, thất vọng não nề và mong muốn được nghỉ học trong con.

Con gái mẹ cũng bắt đầu không còn dám xin phép trực tiếp rằng mẹ ơi, con muốn được nghỉ học một hôm nữa. Bởi sau mỗi lần con nói như vậy, mẹ đều không đồng ý. Mẹ lấy đủ lý do nào việc bận, nào phải kiếm tiền nuôi con, mua gạo, mua thức ăn, quần áo, sách vở, trả tiền xăng xe đưa con đi chơi... Con tiu nghỉu đã quá nhiều lần rồi, nên nay không xin mẹ nghỉ nữa, chỉ bóng gió về việc các bạn của con được nghỉ học, thậm chí còn nói dối rằng cô giáo bảo thế nọ thế kia.

Có những lúc mẹ đã rất buồn cười vì cái sự lắt léo xuất hiện trong câu nói của một đứa trẻ vốn ngây thơ vô cùng. Nhưng đọng lại trong mẹ lại là những chông chênh thương xót...

Mon qua nay day, con can nhat, me oi!

Ảnh minh họa.

Mẹ nhớ mỗi buổi sáng khi dắt con ra khỏi nhà, con đều dặn dò: “Chiều mẹ đón con sớm nhé? Con ngủ trưa dậy xong là mẹ đón luôn nhé?”. Rồi mẹ lại kì kèo từng chút một thời gian với con, mặc cả rằng con ngủ dậy ăn bữa xế, nghe cô giảng, chơi với các bạn rồi mẹ sẽ đón con... Nhưng những giao ước giữa mẹ và con luôn bị bỏ ngỏ vào buổi chiều, vì công việc thật sự quá nhiều khiến mẹ không thể giữ được lời hứa với con. Để rồi trong những câu chuyện trước khi đi ngủ, nỗi buồn mà con thường kể nhất là: “Hôm nay mẹ đón con muộn, các bạn về hết rồi”.

Nhiều khi, nghĩ đến tâm trạng ngóng mẹ của con, mẹ lại xót xa lắm. Mẹ không muốn hứa suông với con nữa, mẹ thực hành việc xin phép con từ trước: “Hôm nay mẹ có chút việc cần giải quyết, mẹ đón con muộn chút nhé! Mẹ làm xong việc này rồi cuối tuần mẹ đưa con đi chơi!”. Thế nhưng con gái vẫn không đồng ý, mẹ đón muộn, con lại buồn, lại đưa gương mặt ỉu xìu nhìn mẹ.

Trời nóng, mẹ mệt vì bao nhiêu áp lực nơi công sở, cộng với nhìn đứa con không hiểu chuyện khiến mẹ bực mình quá và mắng con té tát: “Con có thái độ gì thế kia? Con có biết mẹ phải làm việc là vì ai không hả? Mẹ nuôi con vất vả, bao nhiêu việc phải lo từ bữa ăn, chuyện học hành, áo quần, sách vở.... Thứ gì cũng cần đến tiền! Sao con không chịu hiểu cho mẹ?”. Con gái cúi sầm mặt xuống, ra điều biết lỗi. Còn mẹ, dù mẹ biết mẹ lỡ lời rồi, cũng không dám dũng cảm ôm con xoa dịu một chút...

Mon qua nay day, con can nhat, me oi!

Dù mẹ biết mẹ lỡ lời rồi, cũng không dám dũng cảm ôm con xoa dịu một chút... (Ảnh minh họa)

Rồi những ngày gần đây, con không còn dặn mẹ phải đón sớm, không bắt mẹ phải hứa nữa. Con chỉ nói với mẹ: “Mẹ ơi, chiều nếu mẹ bận thì mẹ cứ làm cho xong việc đi nhé! Mẹ đón con muộn cũng được!”. Mẹ đã phải cố gắng lắm mới không khóc trước mặt con. Mẹ chỉ cười, cảm ơn vì con đã hiểu cho mẹ. Nhưng khi nhìn cái dáng con lũn chũn, lẳng lặng bước vào trường, vẻ mặt lưu luyến, buồn thiu, mẹ đã không nén lại được nữa. Mẹ quay đi, những giọt nước mắt cứ thế chảy ra, chỉ ước gì có thể chạy lại dắt con về nhà...

Mẹ đã luôn trốn tránh tất cả những nỗi niềm của cả hai mẹ con như thế, đã luôn tự hứa sẽ cố gắng để bù đắp cho con bằng những bộ áo quần đẹp, những món đồ chơi đắt tiền... Nhưng càng ngày mẹ càng cảm nhận được rõ ràng, điều con cần nhất là thời gian ở bên mẹ mà thôi. Ví như nếu mẹ mất một giờ để kiếm đủ tiền mua một chiếc váy cho con, con sẽ muốn trả lại chiếc váy đó và ở bên mẹ một giờ. Câu chuyện sáng nay với con, ánh mắt tiu nghỉu của con càng khiến mẹ hình dung rõ ràng hơn về điều này.

Mẹ tự hứa với mình chiều nay sẽ dành cho con món quà bất ngờ là đón con thật sớm. Rồi hai mẹ con sẽ cùng dắt tay nhau đi dạo, lang thang trên con đường mình vẫn đi hàng ngày, thật chậm thay vì giục giã con để kịp về nấu cơm tối như mọi ngày. Mẹ sẽ để con có thời gian ngắm nhìn những cây cỏ, reo lên sung sướng khi phát hiện ra một bông hoa nhỏ màu vàng hay tím, nhặt một chiếc lá vàng rơi và xếp vào ba lô... Mẹ biết, những khoảnh khắc như thế, bên mẹ, mới thực sự là món quà vô giá với bé con cảu mẹ!

Cát Tường

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI