Mở khóa yêu thương

27/05/2020 - 09:00

PNO - Khi yêu thương bị pha tạp bởi ham muốn, kỳ vọng, kiểm soát, sở hữu, so đo tính toán... sức mạnh của yêu thương không còn, mà chỉ có đau khổ thống trị.

Vừa vào đến nhà tôi đã nghe một đoạn hội thoại trong ti vi: “Cha buồn lắm! Cha yêu mẹ con thật nhiều, nhưng mẹ con nào có chút yêu thương cha”.

Yêu thương có mang lại nỗi buồn không? Không. Yêu thương chỉ mang lại hạnh phúc. Vậy thì vì sao nhân vật trong đoạn phim trên lại buồn khi trao đi yêu thương? Đó có phải yêu thương hay một điều gì khác?

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Khi mới yêu, tình cảm vô cùng trong sáng, lúc đó yêu thương chỉ mang lại hạnh phúc. Ta có thể vượt nắng mưa, lặn lội ngày đêm để gặp được người yêu trong vài phút. Ta có thể làm mọi thứ cho người mình yêu mà không chút nghĩ ngợi.

Sau một thời gian, một chút gợn sóng xuất hiện: “Em chẳng yêu anh chút nào!”, “Sao anh phải hy sinh vì em mà em không vì anh?”, “Anh đi đâu? Làm gì? Sao không trả lời tin nhắn của em?”... Tình yêu bắt đầu có dấu vết của đau khổ.

Khi con trẻ chào đời, một tình yêu dạt dào vô bờ bến dành cho con, làm tất cả mọi điều vì con, mỉm cười bao dung khi con làm bậy hay quấy khóc. Khi con lớn một chút “con phải ngoan, phải học giỏi mẹ cha mới vui”, “con không thi vào ngành này thì đừng về cái nhà này nữa”, “lập gia đình đi cho cha mẹ yên lòng”, “con nhà người ta làm lương cao, mua xe hơi, con nhà mình thì...”.

Cái từ “yêu thương” trở thành sợi dây trói buộc cho người được yêu và cả người tưởng rằng mình đang trao đi yêu thương. Dấu vết của đau khổ xuất hiện khi yêu thương chuyển thành kỳ vọng, đòi hỏi, kiểm soát, sở hữu, so sánh, tính toán...

Ta thường nhớ lại kỷ niệm lúc mới yêu, khi lần đầu làm cha mẹ, vì khi đó tình yêu thương thuần khiết, tình yêu thương vô điều kiện trong ta được kích hoạt. Ta cũng không ngờ những điều phi thường mà ta có thể làm lúc đó. Vì yêu thương thuần khiết mang lại sức mạnh lớn lao. Nhưng khi yêu thương bị pha tạp bởi ham muốn, kỳ vọng, kiểm soát, sở hữu, so đo tính toán... sức mạnh của yêu thương không còn, mà chỉ có đau khổ thống trị.

Khi ta trao đi yêu thương, chính ta là người đầu tiên cảm nhận vị ngọt của yêu thương. Thay vì buông lời cay đắng cho người khác khi họ làm những điều không như ý ta, khi họ rời bỏ ta... ta cảm ơn họ vì họ đã mở khóa yêu thương trong trái tim ta. Họ đến trong đời ta để chỉ cho ta thấy yêu thương luôn hiện diện trong chính ta.

Tình yêu của ta không mất đi, nó luôn ở trong ta. Chỉ có buồn, giận, tổn thương che mờ tình yêu thương đó. Buồn, giận, tổn thương xuất hiện khi yêu thương không được trao đi một cách vô vị lợi. 

Ngân Thạnh

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI