PNO - Các con nói: “Mẹ muốn gì chúng con cũng sẵn sàng đáp ứng, nhưng bỏ ra một số tiền lớn để xây nhà thờ tự thì không nên”.
Chia sẻ bài viết: |
Ngọc Dưỡng 26-06-2023 21:20:34
Cuộc đời là vậy đó chị ơi ! Tìm được 1 người biết hy sinh vì giá đình khó lắm. Tất cả đều đem lên bàn cân để đong đếm
Người qua đường 26-06-2023 11:07:00
Chuyện này cũng thường ấy mà. Tình cảm qua nhiều thế hệ thì càng lỏng lẻo. Chị có nhiều tình cảm với tổ tiên, họ hàng nhưng chị ko truyền tình cảm đấy được cho con cái thì phải chấp nhận. Hơn nữa những phân tích của con chị cũng ko phải ko có lí. 50tr/người ko phải số tiền nhỏ. Nếu đó là tiền của riêng chị thì chị muốn làm sao cũng đc còn tiền của con thì khó lắm chị ơi. Chị xem bản thân chị có bao nhiêu tiền thì chắt bóp đóng góp chứ đừng hi vọng vào con cái chị ạ. Đất đai nhà cửa của chị, chị muốn bán/xử lý sao thì xử lí chúng cũng ko có quyền lên tiếng. Nhưng làm gì cũng phải cân nhắc kỹ hậu quả về sau chị nhé.
Haile 25-06-2023 23:28:24
Đúng kiểu cha chung ko ai khóc, khác thế hệ, khác tư duy. Các cụ thường nhớ về cội nguồn khi về già, muốn vun vén cho quê cha đất tổ, cho người đã khuất, nhưng người trẻ thì sống thực tế, lo cho người sống, lo bản thân và gia đình trước nhất, tổ tiên khuất rồi thì thôi.
Lương văn sáu 25-06-2023 20:12:04
Đồng cảm với chị.thời bây giờ tìm được người thấu hiểu ơn nghĩa sinh thành hiếu thuận ít lắm.thôi có nhiêu chị làm bấy nhiêu.chắt nơi chín suối cha mẹ cũng vui vì có đứa con hiedys thảo như chị.
Lúc còn nồng ấm, khỏe mạnh, "bệnh lười" ít khi nhăm nhe. Dần dà, theo chân tàn phai, gân cốt rệu rã, bệnh này mới có dịp phát tán.
Ở tuổi 75, bà ngoại tôi vẫn ngày ngày chăm bẵm, lo cho cậu con út đã ngoài 40 tuổi.
Mẹ cũng muốn các con có một phần quà của ông nội, nhưng các chú đã phủi sạch thì thôi...
Ngồi một mình trong căn nhà thuê, Bích thở phào vì đã can đảm lựa chọn ra khỏi nhà chồng.
Sau biến cố, tôi đã biết cách mỉm cười bước qua những nỗi đau mà trước đấy tôi không thoát ra được.
Mẹ vợ gọi điện, anh nói: “Con không muốn bỏ vợ, bỏ con. Nhưng nếu Lan thật sự muốn đưa đơn, con sẽ ký”.
Nếu một ngày con yêu người đồng giới thì anh/ chị sẽ suy nghĩ và có động thái như thế nào?
Con chị đã lớn, hẳn con sẽ hiểu, muốn nhận yêu thương chân thành và hạnh phúc con cần phải làm gì?
Nhìn bạn bè ai cũng xênh xang, sự tủi thân, mặc cảm, cô đơn chồng chất khiến tôi bị stress và trở nên nóng nảy, thất thường.
Anh em chúng tôi đi làm xa, mỗi lần có thông tin từ quê nhà, nhất là tin cha mẹ ốm đau là như có lửa đốt trong lòng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.