“Mẹ ơi, chồng con cặp bồ rồi, hu hu...”. “Im ngay, không khóc. Con đang ở đâu, nó đang ở đâu?”. “Anh ấy gặp lại người yêu cũ ở quán X... Con đang đứng ngoài quán đây".
Chưa đầy hai mươi phút mẹ chồng tôi đến, nhìn khuôn mặt ướt nhòe của tôi, bà mắng: “Đã bảo không khóc cơ mà. Để im mẹ còn xử lí”.
Bà gọi taxi đọc địa chỉ để lái xe đưa tôi về nhà, rồi đi thẳng vào trong quán, nơi chồng tôi đang ngồi chung ghế sofa với cô người yêu cũ.
Tôi không biết mẹ chồng tôi giải quyết bằng cách nào, chỉ thấy hôm ấy về, chồng tôi khá căng thẳng. Còn mẹ một mực: “Chúng nó chỉ gặp gỡ uống nước xíu thôi, con đừng suy nghĩ. Mẹ đã nói chuyện với cả hai đứa nó rồi. Chuyện đâu còn có đó, đời này mẹ chỉ có một con dâu là con thôi, nên con cứ yên tâm”.
Tôi lặng lẽ điều tra, biết người yêu cũ của chồng về nước đã gần một tháng. Đó là mối tình đầu khá sâu nặng của chồng tôi. Họ có lẽ cũng đã thề non hẹn biển nhiều lắm. Chồng tôi thì chung tình, nhưng là một anh con trai mới bắt đầu sự nghiệp thì không thể có điều kiện bằng một anh Việt kiều. Cô ta bỏ chồng tôi xuất ngoại khiến anh suy sụp một thời gian dài. Tôi biết chuyện này do chính anh kể. Sau này đến với tôi, anh vẫn trong tâm thế dè chừng phụ nữ. Hồi đó chính ba mẹ anh cũng phản đối, bởi ông bà nói quê tôi xa đi lại vất vả. Nhưng anh vẫn kiên quyết bảo vệ tình yêu bằng được.
Tôi về sống chung với ba mẹ chồng. Ông bà thương yêu tôi. Thậm chí nhiều khi chính mẹ còn la chồng tôi về chuyện đi tối ngày, ít quan tâm tới vợ con. Mẹ là vậy, hơi nóng tính chút nhưng tâm lý và coi trọng gia đình.
|
Mẹ chồng tôi hơi nóng tính chút nhưng tâm lí và rất coi trọng gia đình... Ảnh minh hoạ |
Sau lần chồng gặp bồ cũ ở quán không lâu thì có sự kiện khác, một sự kiện chứng minh mẹ chồng đã sai khi nhận định cái việc "gặp gỡ uống nước xíu thôi". Bạn thân gửi vào điện thoại tôi tấm ảnh chồng tôi đang vào khách sạn cùng bồ. Tôi đang nấu ăn, mở điện thoại xem rồi ngã ngồi xuống sàn.
Mẹ chồng tôi đứng ngay đó, và bà hiểu... Ngay tắp lự bà gọi điện cho con trai: “Ba đột quị, về ngay!”. Mười lăm phút chồng tôi phi về như cơn gió, mặt đỏ au vì nắng, vì lo lắng căng thẳng. Cả ba mẹ ngồi ngay ngắn ở bàn nước chờ đợi. Nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của con trai, bà nói: “Giữa ba mẹ, vợ con và con kia, mày chọn đi. Chọn con kia thì mày có thể đi ngay tức khắc”. Chồng tôi ngây đơ không nói được nào.
Anh không chọn ra đi. Nhưng vợ chồng tôi rơi vào cảnh hoang tàn lạnh lẽo. Tôi cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Cứ nghĩ đến chuyện người đàn ông đầu gối tay ấp với mình đã phản bội lại tổ ấm là tim tôi đau nhói, nước mắt tôi lại rơi. Mẹ bảo: “Mẹ biết con đau, nhưng vì gia đình đôi khi phụ nữ phải chịu thiệt...”
Tôi biết mẹ thương tôi, thương cháu và một lòng vì gia đình, nhưng người đàn ông khi đã phản bội lại gia đình thì có đáng tha thứ không?
“Nếu con nản lòng thì con hãy nghĩ đến lí do bắt đầu cuộc hôn nhân này”. Mẹ chồng nhắc khiến tôi quặn lòng. Chẳng phải là ngày xưa tôi và anh đã quyết tâm đến với nhau như thế? Chúng tôi yêu nhau say đắm, quyết vượt bằng được những ngăn cản từ ba mẹ. Và chúng tôi thực sự đã có những tháng năm hạnh phúc. Vậy mà anh lại đang tâm phản bội lại... Cứ nghĩ đến điều này thì mỗi khi định nói một điều gì đó với chồng là cổ họng tôi lại ghẹn ứ.
Một tháng, hai tháng... chúng tôi việc ai nấy làm trong lặng thinh.
|
Tôi biết ngay mà, mẹ chồng tôi lần ấy đích thực là xuất chiêu... Hình minh họa |
“Mẹ mới đi khám bác sĩ, có một khối u nhỏ... Trước khi đi điều trị, mẹ muốn cả nhà mình đi Đà Lạt mấy hôm”. “Mẹ...”. “Đừng đứa nào nói gì hết, coi như lần này là các con vì mẹ đi. Mẹ ốm đau như thế này, chả biết sống chết thế nào...”. Vậy là cả nhà sắp xếp, vé đã đặt, phòng cũng đặt. Đến giờ lên đường, ba có điện thoại báo công việc gấp ở công ty, mẹ nói: “Thôi các con đi trước, ba xong việc thì ba mẹ sẽ đi sau”. Vậy là vợ chồng tôi và cu con đành đi trước.
Lên tới nơi, có ba con người, lại trước mặt con trẻ chẳng lẽ hai người lớn lại không nói chuyện. Vậy là sau đôi tháng im lặng, tôi bắt đầu trả lời chồng nhát gừng hoặc ậm ờ. Hôm sau tôi điện: “Mẹ có lên không, không là con về đấy”. “Có chứ, sáng mai mẹ lên chuyến sớm nhất”. Thế là tôi lại ở lại, cùng chồng con.
Nhưng ba mẹ lên, cu con nhà tôi nhất định sang ngủ với ông bà. Còn lại tôi với sự giận dỗi và một kẻ tôi chẳng buồn nhìn mặt.
Thế mà sau lần ấy về, tôi có thai bé thứ hai. Cuộc sống vợ chồng cũng chẳng ngay lập tức mà bình ổn. Nhưng đứa con ra đời đã gắn kết chúng tôi trở lại cùng bao bận rộn và nỗi lo bỉm sữa, con bệnh con đau...
Sau này mỗi lần ẵm cô công chúa trên tay, mẹ chồng tôi lại cười: "Lẽ ra, bà phải đặt tên con là Lạt. Lạt mềm buộc chặt...". Đinh Hương