Mẹ chồng cay nghiệt tính trả tôi về "nơi sản xuất"

09/03/2016 - 07:12

PNO - “Có khi hết năm nay mà vẫn không đẻ được, em phải trả nó về nơi sản xuất mất, chứ nhà con một, mong ngóng khổ quá!”

Tôi năm nay 26 tuổi, lấy chồng được 8 tháng, đang rất mong con mà chưa được. Lấy chồng là con trai duy nhất, là cháu đít tôn của dòng họ nên cái áp lực con cái lại càng kinh khủng với tôi. Tất cả tội lỗi đều đổ đầu tôi mà chẳng cần biết nguyên nhân từ đâu, chỉ cần biết tôi làm vợ 8 tháng mà không có khả năng mang thai.

Trước cưới, ngay từ ngày ra mắt, ý mẹ chồng tôi là muốn tôi có bầu trước rồi mới cưới. Nhưng đời nào tôi chịu như vậy. Đường đường là con gái nhà lành, được ăn học, được giáo dục tử tế, ai lại tự làm mất giá trị bản thân và gia đình như thế. Lúc đó tôi chỉ cười chứ chẳng nói không mà cũng chẳng bảo có. Chỉ thầm nghĩ mẹ chồng tương lai của mình cũng không phải dạng vừa.

Vừa cưới hôm trước, hôm sau bà đã gặp tôi lên lớp: “Giờ danh chính ngôn thuận rồi, sớm sinh con cho mẹ còn có cháu bế, mẹ cấm không được kế hoạch gì!” với cái giọng rất ra lệnh, rất khó chịu. Cả 2 chỉ biết vâng dạ nhưng thật lòng tôi thấy bực mình với cái kiểu đó của mẹ. Dù sao đó cũng là chuyện riêng của 2 vợ chồng, bà cứ đi sâu vào làm gì nhất là tôi vừa về chân ướt chân ráo.

Cưới được tháng trước tháng sau, bà lại dò hỏi có gì chưa? Tôi ái ngại trả lời: “Mẹ thư thư cho bọn con có thêm thời gian đã”. Bà có vẻ không được hài lòng. Vậy là ngay từ tháng đầu tiên tôi đã áp lực chuyện con cái từ mẹ chồng.

Tháng sau đó, bà không hỏi, nhưng theo dõi chi ly việc tới ngày của tôi để đoán già đoán non làm tôi khó chịu vô cùng. “Chậm 2 ngày tưởng có mà hóa lại không à? Có khi còn cần đi khám xem mình có u nang hay gì không mà mãi chẳng có”. Biết là mẹ chồng mong mỏi chuyện có cháu bế nhưng có nhất thiết phải như vậy không? Mà sao bà k nghĩ nhỡ con trai bà có vấn đề mà lại nghĩ ngay tôi bị làm sao nên không mang thai được.

Me chong cay nghiet tinh tra toi ve
Mẹ chồng tôi lúc nào cũng đay nghiến chuyện con cái (Ảnh minh họa)

Cứ như thế, từ các tháng sau đó, bà cứ ra nguýt vào lườm, than ngắn thở dài, ai tới cũng kêu mong cháu quá mà chưa được. Thậm chí còn dùng lời lẽ cay độc nói cạnh nói khóe: “Có khi lại tịt rồi cũng nên, lo quá, nhà thì có mỗi mống nhiều nhặn gì?”. Nghe được những lời đó, vừa tủi thân lại vừa ức mà tôi không dám mở mồm nói lại câu nào sợ mang thêm tội cãi láo.

Nhưng thời gian gần đây, sau khi tìm hiểu thì tôi nhận ra vấn đề nằm ở phía chồng. Hình như anh ấy có vấn đề thật. Tôi cảm giác chồng bị yếu. Động viên chồng đi khám thì đúng là chồng bị chứng tinh trùng yếu thật. Nay chúng tôi đang thầm lặng điều trị để mong sớm có con. Vậy mà mẹ chồng chẳng để cho tôi yên.

Lần này thì thật quá đáng, bà mang tôi ra bêu xấu chuyện con cái. Bà làm như chuyện con cái chỉ mình bà mong còn tôi thì không vậy. Bà mặc định đổ hết tội lên đầu tôi. Sáng hôm đó, tôi đang ở trên phòng thì thấy tiếng nói chuyện ầm ầm dưới nhà. Biết là mấy bà hàng xóm sang chơi nên tôi cũng không xuống. Ở trên, tôi nghe rõ mồn một câu chuyện cay nghiệt các bà nói với nhau: “Có khi hết năm nay mà vẫn không đẻ được, em phải trả nó về nơi sản xuất mất, chứ nhà con một, mong ngóng khổ quá!” Rồi lại có thêm lời kiểu động viên: “Nó không tự mang thai được thì đi cấy, lo gì!” Mẹ chồng liền đáp: “Cấy gì, cháu em phải sinh ra tự nhiên, chứ kiểu áp dụng này nọ là em cũng không đồng ý!”. Nghe được những lời đó mà tôi chán nản vô cùng.

Chuyện chạy chữa của chồng chưa đâu vào đâu, đã oải mà không dám kêu than sợ chồng suy nghĩ nay lại thêm chuyện này. Tôi có nên nói toẹt ra, cái việc con cái khó khăn kia là do con trai bà chứ không phải do tôi để bà bớt cay nghiệt với tôi không? Như thế coi như 1 lối giải thoát cuộc sống ngột ngạt của tôi. Nhưng tôi nói ra bệnh của chồng, chồng tôi sẽ ra sao, chắc anh ấy sẽ tự ti lắm. Mà cái chuyện con cái cứ bị áp lực là lại càng khó. Tôi biết phải làm sao bây giờ?

  • Hồng Hoa
 

news_is_not_ads=
TIN MỚI