PNO - Một cô gái bước ra từ một gia đình không hạnh phúc mà nguyên nhân xuất phát từ người cha sẽ nghĩ: đàn ông trên đời này thật tồi tệ, không trăng hoa thì cũng vũ phu, rượu chè, cờ bạc.
Chia sẻ bài viết: |
Gau Xuan 19-05-2020 22:27:37
Có thể nhiều người nghĩ khác...hii !!!!
Theo mình thì không thể " May mà anh thay đổi vì con" . Nếu sự đau khổ trong gđ có giới hạn về thời gian rõ ràng rằng 10 năm 15 năm bạn sẽ thay đổi được vì con...
Khi con bạn lớn đến độ tuổi thiếu niên thì đau khổ đc nhân lên, vì quá phức tạp dẫu gđ đó thuộc tuýp nào, bởi chúng là con người..Cha hay mẹ sẽ không đủ sức lực hay động lực thay đổi vì con đâu. Nếu họ đồng lòng thừa nhận thay đổi vì chính mình để cuộc sống tốt hơn thì mới có sự đồng bộ và đồng hành trong chuỗi tg thay đổi...và sẽ có kết quả.
Vì con thì chả bao giờ đồng bộ, chẳng phải họ không thương con nhưng mức độ thì khác nhau...Vốn dĩ họ không hiểu và không thông cảm nhau, đến một lúc họ còn không muốn hiểu...
Gau Xuan 19-05-2020 22:06:40
Rát hay!...Cảm ơn bạn nhé tác giả!
Nhưng mình không đồng cảm với tiêu đề bạn đưa ra, có vẻ như bạn chả hiểu gì về những người con đi ra từ gđ không hp và khác hơn đó là gđ có cha bạo lực..thậm chí con trai và con gái có những ảnh hưởng luôn khác nhau, nó còn có những yếu tố để.đi quá xa.
Khi chưa trưởng thành trong suy nghĩ các nạn nhân dường như...hệt nhau, vậy người ngoài cuộc sao hiểu đc. Và có những thành viên của hoàn cảnh đó giữ Y suy nghĩ đó tới cuối đời. Là dân của một chế độ ap đặt độc tài, có gì đó liên quan đến các nạn nhân này - Nhưng vẫn khác đến đau lòng...
Có cha mẹ nào không thương con đâu, chí ít thì cũng bảo vệ và nuôi sống con minh đến lớn, còn chính phủ thương dân thì khác nha...Dân của họ nếu dũng cảm vẫn đủ trí tuệ để sn gì đó cho mình lựa chọn - Còn các bé được hình thành và ảnh hưởng "chính phủ" của nó từ một phôi thai, nó chưa có trí tuệ gì cả cho đến khi cha mẹ nó đủ vất vả với tg để trí tuệ nó hình thành...rồi nó đã ảnh hưởng như thế nào với tg thì chỉ có trời mới biết đc...hii
Bởi mỗi đứa vẫn có những ảnh hưởng và phát triển khác nhau. Con người không thể suy đoán được những gì mình chưa trải qua, nếu có thể trải nghiệm là sát thực nhất nhưng lĩnh vực này thì chỉ có thể là nghiên cứu..Vì sự khác nhau này xã hội vẫn cho ra đời những con người xuất chúng...
Nếu những điều liên quan với thói quen và tâm lý con người dễ hiểu dễ lường thì xã hội không có những bất ngờ...?! chắc vậy rồi :)!
Với thế hệ chúng tôi, niềm vui lớn nhất là được thấy ba mẹ bình an chứ không phải của cải ông bà để lại.
Nhà chồng nghĩ tôi là tội đồ, chính tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ kém cỏi. Làm sao tôi có thể sống bình yên?
Mỗi khi đặt chân về nhà, tôi phải đối diện với hàng chục câu hỏi cùng nội dung: “Khi nào lấy chồng?’’.
Có những áp lực khiến cha mẹ đôi khi cực đoan, vô tình dồn con cái vào đường cùng.
Chồng cờ bạc, nợ nần, tôi cũng dần quen với sự dối trá vòng vo của anh. Chủ động ra tòa, tôi chấp nhận trắng tay, đổi lấy bình yên.
Tôi không hiểu sao em gái tôi luôn tỏ ra "trên cơ" và thích thể hiện với chị gái.
Tôi đâu có ngờ tới cái ngày mình phải từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc để đi… rửa chén cho quán cơm.
Béo phì nhúng tay vào cả 2 thiên chức làm chồng và làm cha của các ông...
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.
Hôn nhân đổ vỡ và stress sau sinh đẩy tôi đến với rượu, rồi sa vào cờ bạc. Nợ chồng nợ, số tiền tôi phải trả lên đến gần 500 triệu đồng.
Ai nấy nhận ra, những gì chúng tôi gặp chẳng là gì so với những đau thương, mất mát đồng loại đang gánh chịu.
Đến tuổi nào đó, khi đã dày dạn sự trải nghiệm, ta nhận ra: để mọi thứ về ngưỡng bình thường đôi khi đã là mơ ước.
Người ở lại sẽ ra sao, khi người thân yêu đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời chẳng để lại lời nhắn nhủ, dặn dò nào?
Nhìn tôi hôm nay, ít ai nghĩ tôi từng đói khát, thèm làm sao một miếng bánh mì, một ngụm nước mát...
Phải chăng khi ta càng ít đòi hỏi sự quan tâm, ta càng dễ bị lãng quên? Hay là chính ta đã vô tình tạo ra cái khuôn khổ ấy cho mình?
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mẹ chồng hỏi tôi: “Con cho mẹ mượn lại 5 cây vàng cưới".