PNO - Tôi lớn lên trong một gia đình không yên ấm, không hạnh phúc, tuổi thơ của chị em tôi là những ngày chứng kiến cha mẹ cãi vã, chứng kiến cha đánh mẹ thường xuyên, có lần đánh đến mức nhập viện…
Chia sẻ bài viết: |
Quan thị thoa 05-10-2022 11:14:55
Đấy , cái nợ đời nó khổ thế đấy .
Trong lòng giận hờn , oán trách , nhưng vẫn k bỏ được
Lee 04-10-2022 20:25:39
Tôi đồng cảm với nỗi buồn và khổ tâm của bạn.
Người đáng trách ở đây không phải là cha mẹ bạn . Mà chính là ông bà nội ngoại của bạn thì đúng hơn.
Hãy tự đặt mình vào vị trí của người trong cảnh thì bạn mới hiểu được họ đang nghĩ gì và mới có sự cảm thông.
Cũng vì cái chữ " môn đăng" và thành kiến lạc hậu đã đưa đẩy bao cuộc tình đến với ngang trái.
Nếu bạn đã yêu rồi thì tôi nghĩ , bạn sẽ không còn hận cha mẹ mình nữa.
Chúc bạn sớm đạt thành mãn nguyện!
Hà quýt hà 04-10-2022 08:41:37
Cha mẹ bạn đến mức này ,chị em bạn phải nói rõ quan điểm của mình ra .Sao mẹ bạn yếu đuối thế hay chưa tự chủ tài chính phải phụ thuộc?
Bui Thị Thanh Tâm 04-10-2022 08:11:22
Sao lại có người phụ nữ kì lạ vậy . Họ không biết yêu bản thân mình . Trách gì người đàn ông vĩ phu kia.
Mọi thứ từ ý nghĩ mà ra, nếu ta nghĩ tích cực thì vấn đề trước mắt sẽ thành tích cực.
Cuộc đời là hành trình trải nghiệm, mỗi quyết định của mình dù đúng dù sai đều là sự trải nghiệm quý giá, chẳng thừa thãi gì.
Tết là dịp để “về thu xếp lại” không chỉ căn nhà hay những vật hữu hình mà cả những gì chất chứa.
Chị tôi ly hôn, đưa theo 4 đứa con rời quê, lập nghiệp phương xa, mỗi năm lại đưa con về ăn tết với mẹ chồng.
Mỗi năm, nhóm bạn của Yến lại hẹn gặp nhau ngày đầu năm mới, để tâm tình và chúc nhau bình an.
Không ai ngủ được trên chuyến tàu có nhiều sự thoải mái hơn ngày thường. Không khí ngày tết khiến những người xa lạ cũng dịu dàng với nhau hơn.
Chẳng biết tết vui ở đâu chứ ở nhà anh, nhắc tết chỉ thấy buồn...
Ngày cuối năm, 4 người chụm đầu chia từng khoản tiền, nào là tiền lì xì người thân, tiền mua quà tết biếu, tiền xe về quê...
Nháp, nghĩa là thử, là được phép gạch xóa, xé đi. Nhưng cuộc đời dâu phải nói bỏ đi là bỏ.
Mình về tết vì chồng, vì con cần biết quê quán, biết trên dưới với ông bà, chứ không sau này tết đến con cháu mình nó cũng không về thì sao?
Chủ nợ tìm đến tận nhà, anh Minh gục đầu trong tiếng chửi bới doạ nạt. Lúc ấy chị Trang đã đứng lên, nhỏ nhẹ thừa nhận họ phá sản.
Ngay khi bà Bích thông báo đã nhận cọc bán nhà, cậu con trai nhiều năm xa xứ lập tức mua vé đưa vợ về đón tết cùng mẹ.
Tôi đã khóc rất nhiều khi mẹ mất mà chưa kịp may cho bà một bộ quần áo mới hay mua được một viên thuốc bổ nào.
Đừng ai vội kết luận, tôi chắc ở nhà chồng nuôi, hoặc hàng tháng chồng nộp cho một khoản rất “khủng” nên phải lụy!
Vợ chồng tôi khá đồng lòng khoản “sextoy tự chế”. Nhờ chúng mà chuyện vợ chồng của chúng tôi tấn tới, dù vẫn có chút lăn tăn…
Tôi không ngắm bầu trời cùng các con, không kiên nhẫn nghe những câu chuyện không đầu không cuối. Không đủ dịu dàng để trả lời những thắc mắc đến vô tận.
Có lẽ những năm trước, cha mẹ chồng so đo tiền biếu tết giữa nhà tôi và nhà chị nên năm nay chị mới gọi điện hỏi trước.
Một mình nuôi dạy con khôn lớn, lại thành đạt, xinh đẹp như thế này, chị không tự hào thì chớ, việc gì phải mặc cảm, tự ti vì chuyện ly hôn?