PNO - Những nàng dâu Gen Z có lý lẽ riêng của họ mà dường như chúng ta chẳng thể hiểu nổi. Hãy thử nghe họ nói xem sao!
Chia sẻ bài viết: |
Nguyễn Quốc Bảo 28-08-2024 13:26:02
Mấy người lớn tuổi nên coi lại bản thân mình thì đúng hơn.
Hồng Hà 27-08-2024 21:58:26
Mình chỉ nghĩ đơn giản thời nào thì cũng trọng người sống biết điều. Vũ trụ này rất công bằng cho đi gì thì sẽ nhận về thứ ấy. Sống mà ích kỷ, không lành mạnh thì hại chính bản thân mình. Chẳng ai cả đời suôn sẻ nên lúc làm được gì cứ làm tất nhiên là không làm nhiều quá để người khác ỷ lại là được.
Hồng Hà 27-08-2024 19:42:43
Trong cuộc sống cần phải biết trông nhau mà sống. Cho đi cho đi để đời cho lại nữa là trong gia đình. Người có nhân cách không tỵ nạnh khi sống. Đành rằng thời đại ngày nay tôn trọng cá nhân và bình đẳng chỉ vai trò là khác nhau nhưng tình thân trong mối quan hệ thì kẻ lúc này người lúc khác sao cứ mổ xẻ và lý lẽ thấy sao sao ấy. Bạn dâu trẻ xem mẹ chồng trong một ngày làm những việc gì vì con, cháu thì mình làm cùng đó là sự san sẻ, yêu thương lẫn nhau trong gia đình mà.
HN 27-08-2024 13:40:59
Bạn đang sống cùng 1 nhà với gia đình chồng, ai nấu cơm cho bạn ăn? Ai dọn dẹp không gian sinh hoạt chung của gia đình? Giỗ của ai? Có liên hệ thế nào với chồng bạn? Ai nấu nướng chuẩn bị giỗ khi bạn ngủ? Vì bạn không ăn nên bạn không làm? Tự do hay vô trách nhiệm? Tự do hay ích kỉ?
Có những thứ hệt như thuốc an thần để nạn nhân tạm quên nỗi đau này và tiếp tục chịu thêm nỗi đau khác.
Chúng ta tìm kiếm ở bạn bè sự đồng cảm, sẻ chia và ủng hộ, nhưng những rạn nứt vô hình gieo vào lòng ta những hoài nghi.
Sau mỗi “giá như” là một bài học. Nhưng với tôi, bài học kiếm tiền chưa hẳn đã bằng bài học về mối quan hệ vợ chồng.
Gần cô, tôi học được nhiều bài học, nhất là chữ hiếu ở đời. Mỗi khi nhắc đến mẹ là đôi mắt cô ánh lên niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào.
Không có ai phản bội. Chẳng có một sự kiện kinh khủng nào xảy ra. Chỉ là những bất đồng nhỏ cứ chồng chất dần lên.
Cả xóm ai cũng biết anh Tuấn ngoại tình, chị Mai đứng giữa ranh giới ly hôn hoặc tha thứ. Cho đến ngày con gái hỏi chị Mai một câu hồn nhiên.
Với thế hệ chúng tôi, niềm vui lớn nhất là được thấy ba mẹ bình an chứ không phải của cải ông bà để lại.
Nhà chồng nghĩ tôi là tội đồ, chính tôi cũng nghĩ mình là phụ nữ kém cỏi. Làm sao tôi có thể sống bình yên?
Mỗi khi đặt chân về nhà, tôi phải đối diện với hàng chục câu hỏi cùng nội dung: “Khi nào lấy chồng?’’.
Có những áp lực khiến cha mẹ đôi khi cực đoan, vô tình dồn con cái vào đường cùng.
Chồng cờ bạc, nợ nần, tôi cũng dần quen với sự dối trá vòng vo của anh. Chủ động ra tòa, tôi chấp nhận trắng tay, đổi lấy bình yên.
Tôi không hiểu sao em gái tôi luôn tỏ ra "trên cơ" và thích thể hiện với chị gái.
Tôi đâu có ngờ tới cái ngày mình phải từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc để đi… rửa chén cho quán cơm.
Béo phì nhúng tay vào cả 2 thiên chức làm chồng và làm cha của các ông...
Đàn bà độc lập, mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác yếu mềm khi một mình sải bước giữa những sân bay rộng lớn.
Ai đó nói rằng, chỉ khi nào trải qua nỗi đau, ta mới thấu hiểu nỗi đau của người khác.
Nhiều người chỉ nhìn vào tiểu tiết mà quên đi những thứ quan trọng hơn, không nhìn thấy những nỗ lực của đối phương.