Lũ lụt miền Trung, một chữ thương làm sao nói hết

18/10/2020 - 11:29

PNO - 36 năm xa quê là ngần ấy thời gian tôi không còn thấy lụt nữa. Nội và ba cũng đã đi xa mãi.

Mấy hôm nay, trời Nam Bộ buồn ủ dột. Là miền Trung lại đang mưa lũ! Những ngày này, ba hay ở ngoài đồng đánh bắt cá. Ba đan những cái lồng bằng tre để bắt những con cá gáy, cá trảnh… thật to, chúng đang theo con nước nguồn về đồng.

Gió chướng cứ thổi lạnh buốt. Cái lạnh như cắt da thịt, từ trong xương lạnh ra. Tôi nghe ba chép miệng nói với mẹ: “Nước ngoài đồng có rồi, nước nguồn đang về, chắc là lụt đây. Lo dọn đồ thôi em!”.

Mấy chị em tôi đem hết sách vở áo quần lên gác. Ba mẹ và các anh chị dắt trâu bò lên chỗ nền cao, ba lấy dây thừng cột neo tất cả các chum đựng lúa, khoai lang… để khỏi bị trôi mất khi nước lớn.

Nhiều ngôi nhà ở xã Cam Tuyền huyện Cam Lộ nước lũ ngập sâu
Nhiều ngôi nhà ở xã Cam Tuyền huyện Cam Lộ nước lũ ngập sâu - Ảnh: Hồ Cầu

Bận rộn là vậy nhưng bao giờ ba cũng chặt vài thân cây chuối kết thành một cái bè cho chị em tôi. Kết xong, ba cẩn thận cột neo vào gốc cam bên hè. Bất kể ngày hay đêm, nước về là chị em tôi đã có mặt ngay ngoài đường cái lớn trước nhà. Vui chi lạ, rộn rã hơn cả tết. Nước bạc đầu tiên trên nguồn về đục ngầu chảy ào ào, vội vã, tham lam như muốn nuốt chửng, cuốn theo tất tần tật những thứ nó gặp. 

Có năm lụt lớn quá, chỉ còn nửa sải cánh tay là tới gác nhà. Bà con trong xóm đến trú lụt trên gác nhà tôi nhiều lắm. Ba và anh Hai tôi chốc chốc lại chèo ghe đi. Một lúc lại chở thêm ai đó về trú. Có lúc tôi được ba chở theo. Tôi ngồi lọt thỏm giữa lòng ghe, tay cầm cái thau nhỏ múc nước trong ghe đổ ra ngoài. Nước mênh mông, đỏ màu phù sa, cây gỗ trôi lềnh bềnh trở thành phao cứu hộ cho những con vật nhỏ bé rét run bám víu bấp bênh trên đó. Nhiều ngôi nhà đã ngập sâu, chỉ còn như cái tam giác cân trên mặt nước… 

Tôi “thích” nhất những trận lụt chỉ vào đến thềm nhà, không phải dọn rửa đám bùn non sau khi lụt rút đi, nó vừa đủ để chị em tôi thỏa thích với nước. Tôi giăng ngang trước sân vài khúc lưới ngắn, thỉnh thoảng lại ra gỡ cá đem vào khoe tíu tít với ba.

Có lần tôi và thằng em kế suýt chết vì lén ba mở dây buộc ghe. Hai chị em định chèo ghe loanh quanh nhà, ngờ đâu nước chảy xiết, sức chèo non nớt làm ghe cứ trôi xa nhà. Thật may là có ai đó trông thấy đã gọi ba tôi bơi ra cứu kịp thời.

Những ngày lụt, ba hay chở tôi xuống nhà nội. Tô cơm nóng ăn với mắm cái và đậu phộng rang trong ngày mưa lũ của nội sao mà ngon lạ lùng. 

36 năm xa quê là ngần ấy thời gian tôi không còn thấy lụt nữa. Nội và ba cũng đã đi xa mãi. Xa quê, trưởng thành, tôi mới thấu hiểu nỗi nhọc nhằn vất vả của ông bà, ba mẹ ngày xưa, của bà con miền Trung mỗi mùa lũ lụt. Một chữ thương làm sao nói hết! 

Lê Nga Nguyên 

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI