“Longer than a summer” - một quán bar để… sống chậm

26/11/2022 - 06:06

PNO - Để có thể viết về quán bar này, tôi đã phải đợi suốt hơn 2 năm.

Trong suốt 2 năm đó, những gì về “Longer than a summer” vừa xa vừa gần trong tôi. Xa vì dù có đào sâu trang fanpage của quán thì cũng không có địa chỉ hay số điện thoại. Tôi chỉ biết rằng quán mang những nguyên tắc của cá nhân người chủ - khách hợp thì ở lại, không hợp thì hoàn toàn có thể… ra về. Không ai chào mời, níu kéo ai.

Còn man mác gần vì quán ở ngay giữa lòng Hà Nội, cùng thành phố nơi tôi sống và cái chất phóng khoáng đầy cảm hứng khiến tôi muốn được một lần bước chân vào trong. Tôi tò mò, à không, đã rất yêu thích lời giới thiệu bên dưới bức ảnh duy nhất chụp ở quán: “Một quán bar ngớ ngẩn ngờ nghệch ngông nghênh và ngon”.

Tôi vẫn chờ một cái cớ thật đặc biệt để đến đây. Một dịp khi mình muốn trốn chạy khỏi những xô bồ. Một ngày mình và người thương có thể rảnh rỗi hẹn hò. Một sự sắp xếp thật trọn vẹn với những trách nhiệm của một người mẹ trong ngôi nhà nhiều trẻ nhỏ. Một túi tiền đầy một chút để không cần phải nghĩ suy về vài ba ly whisky…

Bức ảnh duy nhất trên fanpage của quán với lời miêu tả: Một quán bar ngớ ngẩn ngờ nghệch ngông nghênh và ngon”.
Bức ảnh duy nhất trên fanpage của quán với lời miêu tả: "Một quán bar ngớ ngẩn ngờ nghệch ngông nghênh và ngon”.

Nhưng cuối cùng, hoàn cảnh của buổi chiều nhắn tin vào trang fanpage của quán lại đơn giản là khi công việc đang rất bận rộn, bỗng bị thu hút bởi một bức họa không rõ hình mà ai đó đăng lên, tôi cứ thế gửi đi tin nhắn đầu tiên: “Chào bạn, mình muốn hỏi địa chỉ của quán để đến”.

Và trong lúc ấy, vài đứa bạn của tôi đang í ới tối nay muốn ra ngoài, liệu có điểm nào có thể tụ họp, đặc biệt một chút. Tôi nói đôi ba câu về “Longer than a summer”, bạn liền bị thu hút và cũng muốn được đi cùng. Ngay cả khi hôm đó là một buổi tối thứ Ba, lẽ ra phải dành thời gian cho gia đình, phải dành sức để làm việc cho hiệu quả thì chúng tôi lại ngẫu hứng đi lên bar uống rượu.

Câu trả lời từ quán bar nhỏ: “Bạn cứ đến nhà thờ lớn Hà Nội. Không cần phải đặt chỗ trước, không gian quán chỉ đủ chỗ cho khoảng 10-15 người nên “first come first serve” (Ai đến trước phục vụ trước). Mình gửi bạn một vài nguyên tắc của quán. Khi đến nơi, mình sẽ gửi hướng dẫn về địa chỉ để bạn vào”. Nếu trước đây, chúng tôi có thể sẽ dùng dằng hoặc nghĩ đến chuyện “bỏ bom” nhau thì hôm đấy, đứa nào cũng tự động không cần phải giục giã mà đều rất đúng giờ.

Đi theo chỉ dẫn về một chiếc cửa màu nâu đỏ, chúng tôi bấm chuông và... bị ngợp với không gian tối, chỉ thoảng chút ánh sáng từ quầy bar, từ ly nến chầm chậm tỏa sáng trên bàn. Tôi nhớ trước khi vào, 3 người chúng tôi đã thống nhất rằng nếu không hợp thì khoảng 10 phút bước vào sẽ bước ra luôn. Nhưng chút nhạc jazz, những bức tranh thấp thoáng trên tường, lời anh chủ quán “cũng có thể không thú vị như các bạn mong chờ”… đã níu chúng tôi ở lại.

Chúng tôi đã ngồi bên nhau suốt gần 2 tiếng trong một không gian vừa có chút hoang dã tự do của bài ca tuổi trẻ, vừa trầm ngâm sâu sắc của những người đã đủ náo động bên ngoài và cần lắng lại bên trong nhiều hơn. Những ly whisky đã cạn, những câu chuyện dài chạm sâu vào nhau và hơi ấm từ men rượu nồng đã lan khắp bên trong. Người ta sẽ thường nghĩ lên bar để cuộc đời sống động, rộn ràng hơn. Nhưng đến với “Longer than a summer” thì khác.

Một khoảnh khắc bạn tôi giơ máy lên để lưu giữ lại chút kỷ niệm.
Một khoảnh khắc bạn tôi giơ máy lên để lưu giữ lại chút kỷ niệm

Trong gói nhỏ mang về là một buổi tối được sống chậm hơn, nói nhỏ chỉ vừa đủ để người bên cạnh nghe thấy, không bật đèn flash với điện thoại để bảo vệ không gian chung và tận hưởng thời gian bước qua thật ngọt.

Những hiểu biết của tôi không đủ để rung động trước tất cả những điều đặc biệt của quán. Nhưng tôi lại nhớ rất rõ câu “Các bạn thấy ổn không” mà anh chủ quán đã đợi cho đến khi những câu chuyện của chúng tôi vơi đi mới hỏi. Trước đó, anh đã bước ra chào, giới thiệu về “một quán bar mà cũng có thể không gọi là quán bar” và nói với chúng tôi về những nội quy có phần hơi khác biệt, đã nói hãy tận hưởng và coi những người ở đây như là bạn.

“Rất ổn” - là câu trả lời của chúng tôi. Liệu có phải có rất nhiều việc mà ban đầu đã bước vào với không nhiều những kỳ vọng, để mọi thứ diễn ra tự nhiên nhưng niềm vui sẽ đầy túi như thế? Mấy đứa bạn tôi đùa rằng đã gom đủ dịu dàng để chiến đấu với cuộc đời sau một buổi tối hôm ấy. Vì vốn tiếng Anh hạn hẹp, tôi không biết phải dịch tên của quán bar là “Longer than summer” như thế nào cho đúng nhưng cũng không cố phải đi tìm câu trả lời. Tôi bật bài hát có cùng tên để nghe, thêm những bản nhạc jazz vào playlist ở nhà.

Hãy thống nhất rằng có những điều chẳng phải quá rõ ràng, chỉ cần cảm nhận thôi, như không cần thiết phải nói rõ ra rằng trái tim của mình đã reo vui như thế nào trong bầu không khí ấy, chỉ thấy rằng cơ thể mình đã vô tình hòa theo một điệu nhảy khi bài hát được bật lên… Tôi sẽ còn quay trở lại “Longer than a summer” chẳng vì lý do gì cả, chỉ là vì muốn đến, vào một hôm nào đó cũng chẳng cần phải sắp đặt trước, cứ thế mà ghé qua.

Lá Xanh

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI