Loay hoay tuổi xế chiều

26/03/2015 - 19:49

PNO - PN - Là phó giám đốc một công ty may mặc đang ăn nên làm ra, ông Bằng được nhiều người nể trọng. Vốn tính gia trưởng, đi làm về, ông nằm xem ti vi đợi cơm.

edf40wrjww2tblPage:Content

Ngồi vào bàn ăn, ông không buông lời chê bai món ăn thì cũng hoạnh họe này nọ. Bà Lan, vợ ông là giáo viên, hoạt bát và khéo thu vén. Nhưng dù bà cố công tìm hiểu, thay đổi thực đơn để chiều ý chồng thì cũng hiếm khi ông Bằng hài lòng... Bất ngờ, cơn tai biến làm ông liệt nửa người, không tự phục vụ, không nói được.

Từ ngày đổ bệnh, tính gia trưởng của ông càng nặng nề hơn. Các bác sĩ yêu cầu ông tập luyện để có thể nói và hoạt động trở lại, nhưng gia đình khuyên nhủ thế nào ông cũng không chịu, chỉ ngồi một chỗ, xem ti vi, ăn uống. Hễ có gì không hài lòng, dù ông chỉ ú ớ trong cổ họng cũng khiến bà Lan nhiều phen phải “xanh mặt”.

Loay hoay tuoi xe chieu

Chính, con trai của họ đã ngoài ba mươi, có vợ và một cô con gái năm tuổi, nhưng tính khí trẻ con, vô lo. Chính học đại học, ra trường loay hoay mãi mới tìm được việc, lương chẳng đủ khoản thuốc lá, rượu bia. Quen được cưng chiều từ bé, anh Chính chẳng bao giờ đụng tay đụng chân vào việc nhà. Khi kinh tế gia đình khó khăn, bà Lan lo đến mất ăn mất ngủ, anh vẫn chẳng quan tâm. Nhà có mảnh đất vườn khá rộng, bà Lan dốc hết tiền bạc, xây được mười phòng trọ cho thuê. Anh Chính ngày càng “vô tư”, bảo mẹ: từ giờ cứ lấy đó mà sống thôi, lo gì nhiều cho mệt.

Từ ngày gấp lại trang giáo án, bà Lan như người giúp việc nhà. Chăm chồng ốm với đủ loại thuốc thang, chế độ ăn uống, lo cơm nước và chi phí sinh hoạt cho cả vợ chồng, con cái của anh Chính. Từ sáng đến tối, bà Lan lui cui trong bếp, chăm sóc cháu nhỏ, giặt giũ, chợ búa… lúc nào cũng tính toán chi li, chắt bóp, quần quật chẳng ngơi tay.

Sáng nào bà cũng nói gần như hét gọi con trai dậy đưa cháu đi học, có hôm ca cẩm thói luộm thuộm, chây lười của anh. Những lần hiếm hoi ngồi uống trà với bà con lối xóm, bà ngao ngán: chẳng biết con trai bao giờ mới thay đổi. Nhiều người hàng xóm thường nói: “Khổ thế đấy, cực nhọc lo cho ông Bằng, lại còn thêm cháu nhỏ nữa! Mỗi chiều vẫn thấy anh Chính vui vẻ đi đánh cầu lông, hoặc uống bia, không phụ giúp gì cho mẹ. Thằng con vô trách nhiệm, sao không thả ra cho nó tự lo, xem có còn vậy nữa không?”…

Những người hàng xóm trạc tuổi bà Lan đều thảnh thơi đi bộ hay tập dưỡng sinh mỗi ngày; tham gia câu lạc bộ thơ ca, văn nghệ… ít ai phải loay hoay với đủ thứ việc, còn bà...

 LÊ ĐÌNH

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI