PNO - Khi con sai ở đâu, mẹ cần chỉ lỗi ở ngay đó, không nên dán nhãn, quy kết tính cách, nhân cách, tình cảm của con.
Chia sẻ bài viết: |
Đặng Thị Hiền 05-12-2024 23:35:14
Có lẽ chị đang vô tình đặt kỳ vọng quá cao lên con, những lời nói như "không có tâm", "ích kỷ" có thể làm tổn thương cháu mà chị không nhận ra. Hãy thử nhìn nhận con ở góc độ tích cực và nhẹ nhàng hơn nhé.
Thảo Vy 05-12-2024 23:33:22
Con chị có vẻ đang tổn thương sâu sắc vì những lời chỉ trích. Có lẽ chị nên nói chuyện riêng với con, xin lỗi nếu cần và chia sẻ rằng chị không cố ý làm con buồn. Quan trọng là tìm lại sự kết nối trước khi nghĩ đến việc "dạy dỗ" thêm.
Đỗ Thu Hương 05-12-2024 23:32:11
Tuổi 17-18 là giai đoạn nhạy cảm. Con chị giỏi giang ngoài xã hội nhưng có thể đang cảm thấy bị áp lực trong gia đình. Những lời phê phán dù có ý tốt vẫn có thể khiến con nghĩ rằng mình không đủ tốt, nên con mới chọn im lặng như cách phòng vệ.
Trương Hoài An 05-12-2024 23:31:09
Chị có thể đang lẫn lộn giữa việc làm cha mẹ và người phê bình. Thay vì chỉ trích, sao ko tập trung khuyến khích con. Ví dụ, lần tới nếu con quên bật nồi cơm, chị có thể nói: 'Ko sao, lần sau con nhớ nhé. Nấu cơm cũng cần sự tập trung." Con sẽ cảm nhận được sự động viên thay vì phán xét.
Huyền My 05-12-2024 23:29:40
Hãy thử một buổi tối hai mẹ con ngồi lại, không cần mắng mỏ hay dạy dỗ gì cả, chỉ là cùng nấu ăn, xem phim hoặc làm việc gì đó con thích. Đôi khi sự kết nối qua những hành động nhỏ sẽ giúp con mở lòng hơn.
Lê Thị Hoa 05-12-2024 23:28:30
Im lặng và tránh giao tiếp là dấu hiệu cho thấy con chị đang chịu tổn thương tâm lý. Nếu tình trạng này kéo dài, nó có thể ảnh hưởng tới mối quan hệ gia đình trong tương lai. Chị nên ưu tiên khắc phục tình cảm trước khi nghĩ đến việc con làm đúng hay sai.
Nguyễn Hồng Phúc 05-12-2024 23:27:14
Thay vì tập trung vào việc "dạy được con", chị hãy cố gắng thấu hiểu con hơn. Một cô gái tuổi 17 với thành tích xuất sắc như vậy có thể đang mệt mỏi và cần sự đồng hành hơn là áp lực. Lắng nghe là cách dạy tốt nhất.
Thanh Hằng 05-12-2024 23:23:51
Đôi khi các bậc phụ huynh cũng cần tự hỏi mình: "Mình đang dạy con hay vô tình áp đặt kỳ vọng lên con?'" Hãy thử nhìn mọi thứ từ góc nhìn của con, có lẽ chị sẽ thấy được con gái mình cũng đang nỗ lực rất nhiều và cần sự công nhận hơn là chỉ trích.
Chị cần có những phân tích rõ ràng, đầy đủ và thuyết phục về những lý do khiến chị chưa muốn con xa nhà.
Nếu chị cảm thấy không đủ sức, không đủ tình, không đủ bao dung và muốn dừng lại thì có lẽ chẳng ai nỡ trách móc chị.
Thay đổi một đứa con đã ở vào tuổi trưởng thành, khi tính cách, thói quen, nếp sống... đã định hình, là một việc vô cùng khó khăn.
Người đàn ông này khôn ngoan thế, biết cách đi vào và đi ra trái tim của cô gái yêu thương mình như thế, làm sao không hiểu tình cảm của em?
Internet là một kênh làm quen, kết bạn khá thuận tiện, nhưng người dùng nó với mong muốn gặp được điều tốt đẹp sẽ phải hết sức tỉnh táo, sáng suốt.
Hãy làm những gì phù hợp với mình, mang đến cho mình một cuộc sống đáng mong muốn, khiến mình cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng nhất.
Đừng vội hoảng loạn, nghi ngờ, khó chịu với chồng, mà hãy tìm cách trò chuyện, tìm hiểu sự thật một cách khéo léo.
Không chủ động nói không có nghĩa là che giấu. Chẳng qua vì em không xem đó là vấn đề nghiêm trọng, mà chỉ là một chuyện thị phi đã qua thôi.
Tuổi của cháu chưa thể hiểu chính bản thân mình, những cảm xúc của mình và của người khác, làm sao biết được thế nào là tình yêu?
Chấp nhận gia đình có những sự thay đổi theo mỗi giai đoạn, chị cũng sẽ có những điều chỉnh tích cực trong cuộc sống riêng.
Đừng đánh mất chính mình vì những lời chê bai của một con người vô cảm và vô tình.
Việc em cố tình... phá hoại món đồ anh ấy yêu thích, và cố gắng để tự mua, theo Hạnh Dung, là rất thiếu sáng suốt và không đúng đắn.
Để có hiện tại và tương lai tốt đẹp, chị nên nghĩ sâu hơn: có cần tiếc nuối con người đã phản bội mình, phản bội tình yêu thương của mình?
Em đã biết chồng có cuộc sống 2 mặt, em đã đưa ra quan điểm rõ ràng, nhưng chuyện đó vẫn tiếp diễn, là do em chưa thực sự kiên quyết.
Ông bà có câu "Mình biết, trời biết". Với tuổi chúng ta, khi sống là để biết mình và được trời biết, điều đó không đủ hay sao?
Cứ bấu vào nhau để cào cấu, cắn xé nhau vì nghi ngờ và tổn thương như vợ chồng em đang làm, sẽ khiến mọi vết thương ngày càng sâu hơn.
Nếu chị chưa "bắt tận tay, day tận mặt" việc ngoại tình của chồng, lại không muốn điều tra, theo dõi... thì hãy cứ sống vui vẻ và tin tưởng vào anh.
Thay vì trách móc và chờ con ghé thăm, chị chủ động qua thăm con, chơi với cháu. Khi sang chơi, chị đừng mang ánh mắt xét nét, đánh giá.