PNO - Tôi không đẹp, không học hành đến nơi đến chốn, nhưng có sức khỏe và lanh lợi, trong khi anh vừa nghèo vừa chậm chạp.
Chia sẻ bài viết: |
Trong hào quang của sự nghiệp, anh Tuấn chẳng cho phép mình ngừng nghỉ. Quả thật anh không còn thời gian cho gia đình...
Cầm tay tôi, mẹ nói nhỏ: “Mẹ biết ơn chồng con nhiều lắm. Con phải yêu thương chồng con, phải cố gắng sống cho xứng đáng với tấm lòng của nó”.
Một cuộc hôn nhân không tình yêu có thể mang lại hạnh phúc thực sự không?
Vì sao có những bà mẹ chỉ xót con mình mà không đoái hoài đến con người khác? Đặc biệt là những bà mẹ chồng...
Người ta khổ sở vì vợ kiểm soát và ghen tuông, còn tôi thì ngược lại. Nhiều khi tôi nghi ngờ thái độ của cô ấy...
Tôi đã tha thứ cho anh vì nghĩ rằng anh chỉ say nắng trong thoáng chốc, nhưng tôi đã sai, cuộc tình ấy đã mãi mãi khiến anh đổi khác.
Vài lần chị nhào sang nhà tôi lánh nạn, tránh đòn roi của chồng và nhờ gọi điện thoại cầu cứu chính quyền địa phương.
Ngay khi chị gặp biến cố trong công việc, anh dần dần lạnh nhạt, rồi cứ thế cả 2 không còn tiếng nói chung, sự quan tâm như trước.
Không phải người phụ nữ nào cũng có nhà ngoại bình yên để về mỗi khi hôn nhân giông gió.
Khi mọi người tinh ý hơn, thực tế hơn, thì tấm vỏ bọc thảo mai của Vân cũng dần xuyên thấu, kết nối gia đình trở nên lỏng lẻo.
Có khi tin dì gửi vài ngày, tôi mới trả lời ngắn gọn lấy lệ. Cũng có những tin nhắn từ dì không bao giờ có hồi âm.
"Tụi con làm cực khổ cũng ráng mua cho mẹ đó”. Lời con dâu khiến bà Thanh có cảm giác mắc nợ.
Từ ngày vợ chồng anh trai được bố mẹ tôi giao cho về sống căn nhà tổ, nơi ấy trở thành “điểm hẹn” của họ hàng bên vợ.
Sẽ có người nói ngay, chồng tệ thế sao tôi không bỏ đi, làm lại từ đầu? Hà cớ gì cứ phải cam chịu, kêu khổ, đổ thừa cho số phận!
Những lần cãi vã về tiền nong, chuyện dạy con, rồi cả những chuyện vặt vãnh khiến họ rơi vào khủng hoảng. Cả hai đều muốn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân.
Những khi muốn từ bỏ hết, không muốn cố gắng gì nữa, tôi chợt nhớ đến câu chuyện về những người phụ nữ khác quanh mình...
Ngày thường kiếm ra tiền tôi chưa bao giờ tính toán với vợ. Thế mà mới ngã ngựa chưa bao lâu cô ấy đã dằn vặt, kể công.
Dạo này mẹ hay nói về ước mơ tuổi già. Có lần mẹ than: bạn bè rục rịch nghỉ hưu, họ sẽ có lương hưu, còn mẹ thì chẳng có gì.