PNO - Tôi không oán trách nhưng trong lòng rất hụt hẫng, xét cho cùng tôi và các con chồng chỉ là “người dưng nước lã” mà thôi.
Chia sẻ bài viết: |
Dolphinnguyen 15-01-2024 16:11:39
Phụ nữ hy sinh nhiều là điều
mà người ta gọi là "hy sinh quên mình" . Còn chồng đã vậy. Chồng cũng chẳng nghĩ cho bà. Đúng là lo cho người dưng đến phí đời!
Văn tuấn 07-01-2024 09:48:47
Theo tôi cô nên thương thảo lại với 2 ng con , một là chúng xẽ để lại cho cô bn - và mua cho cô 1 chỗ ở nhỏ hơn - hai là cô nhận bn đó rồi thương thảo với cháu trai xin lại 1 phần nhà đất đã cho trước đây để ở
Khuất Sơn Hà 07-01-2024 08:40:41
Thôi thì cứ cho duyên phận nó vậy. Mình trả hết nợ đời, giờ vui vẻ sống nốt phần đời con lại.Mình sống không hổ thẹn với ai, làm điều tốt như vậy chắc chắn hậu vận sẽ may mắn hạnh phúc mà
Baby 07-01-2024 07:45:07
Da xac dinh lay chong khi lon tuoi thi dung nghi ve cua cai , tung tuoi nay roi sao nghi đen viec quyen loi ngay ban dau , ko nghi tinh huong rui ro , thi dung buon lam chi , hay cu an phan
Hoàng Phương 06-01-2024 22:52:32
Khi lấy ông ấy, bà đã suy nghĩ quá đơn giản. Như bà kể thì có lẽ bà chưa từng kết hôn cho đến khi lấy ông ấy. Vậy lẽ ra bà phải yêu cầu ông ấy làm thủ tục kết hôn để đảm bảo quyền lợi hợp pháp của mình. Ông ấy không đăng ký kết hôn, rồi lại bí mật sang tên nhà cửa cho con trai. Điều đó chứng tỏ ông ấy chẳng thương yêu gì bà, chỉ là lợi dụng bà để có người phục vụ ông ấy thôi. Vậy là bà đã đi ở không công ngần ấy năm trời! Bố con họ đúng là loại đạo đức giả. Về lý, bà không thể đòi chia tài sản, nhưng bà có thể kiện đòi tiền thù lao bà đã phục vụ ông ấy và thờ cúng, quản lý tài sản ngần ấy năm. Bây giờ bà hãy cứ ở lại nhà đó, không đi đâu cả và yêu cầu con ông ấy trả khoản tiền thù lao đó, tính theo giá thị trường, không chấp nhận để họ bố thí cho mình bao nhiêu tùy ý được! Nếu họ không đồng ý như vậy thì bà làm đơn kiện họ ra toà. Nhất định bà sẽ thắng kiện và được trả một khoản kha khá đấy! Hãy kiên quyết đấu tranh vì quyền lợi chính đáng của mình bà nhé!
Thân vu 06-01-2024 11:10:40
Đời còn nhiều ngang trái
Tống Khánh Lâm 06-01-2024 08:36:12
Theo tôi nghĩ, trong trường hợp này tốt nhất là tìm Viện dưỡng lão tốt mà vào là phù hợp nhất. Ở đó vừa có bạn, vừa có người chăm sóc.
Hoàng anh 06-01-2024 07:44:49
Bán nhà tổ thì chúng cũng lụi bại mà thôi.
Rose river 06-01-2024 07:19:23
Chị sai lầm ngay từ đầu đó là lấy phải người chồng ko hề đơn giản, ngày từ đầu ko đăng ký kết hôn là họ đã tính toán từ trước, nói hơi tàn nhẫn là họ chỉ coi chị như người giúp việc rồi. Một bài học quá chưa xót . thương chị .
Hạnh 05-01-2024 21:08:27
Đời là thế mà. May bác còn có lương hưu. Chúng bán nhà thờ tổ chắc chắn sẽ lụi bại. Còn không chúng cứ để đó để hưởng phúc hưởng lộc và cho bác ở nhờ tuổi xế chiều thì ổn hơn
Anh em chúng tôi đi làm xa, mỗi lần có thông tin từ quê nhà, nhất là tin cha mẹ ốm đau là như có lửa đốt trong lòng.
Sau khi xuất viện, tôi nghĩ nhiều đến chuyện ly hôn. Nhưng lúc đó tôi mang nhiều nỗi sợ.
Đàn ông lạc lòng, đôi khi còn dùng lý trí tự vấn xem đã sai ở đâu. Cũng có người trượt theo cảm xúc nhất thời, khiến hôn nhân rạn nứt.
Đúng là có tiền thì an tâm thật, nhưng cũng từ cột mốc ấy, Thu mang thêm nỗi lo canh cánh bên người.
Từng tính hướng “bỏ của chạy lấy người”, nhưng nghĩ đến việc hy sinh cuộc tình 7 năm chỉ vì "ải cha chồng", tôi không đành...
Tôi đến thăm cô trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng không có gì ngoài mấy nồi niêu cũ và tấm đệm do hàng xóm cho.
Chị bắt anh phải chọn thuốc hoặc chọn vợ. Cứ tưởng khi ra tới chiêu cuối này, anh sẽ phải cuống cuồng giữ lấy tổ ấm. Vậy mà anh lại im lặng.
Đôi vợ chồng nhà bên rất ít khi tươi cười, cùng nhau trò chuyện. Những lúc họ mở miệng, hầu hết lại là những lúc to tiếng, quát tháo ầm nhà.
Với tôi, thử thách lớn nhất khi đi làm dâu là những bài giáo huấn của bố chồng.
Những ngày sắp tới của chị rồi sẽ ra sao, con trai lớn của chị rồi sẽ đi về đâu? Chị giận mình đã đi bước nữa...
Sau sinh tôi bị rối loạn sàn chậu, đồng thời chuyện chăn gối vợ chồng cũng sa sút trông thấy.
Thu nhập vào những dòng tâm sự, những bất đồng, và cả những nỗi niềm giấu kín. Chỉ vài giây sau, cô nhận về đầy đủ những lời phân tích, lời khuyên.
Quỳnh có thói quen thấy gì hay hay, trong tầm khả năng là mua dùng hoặc biếu tặng người thân.
Từ ngày chọn ly thân đến nay cũng đã gần một tháng trôi qua, chồng không gọi điện, vợ cũng chẳng chủ động mở lời.
Chồng không thừa nhận ngoại tình nhưng mùi nước hoa trước khi ra đường, lịch hẹn dày đặc, bí hiểm đã tố giác tất cả.
Chị đau đớn nhận ra mình vẫn chỉ là một trạm dừng chân của anh: ngày xưa là trạm chính, bây giờ là trạm phụ, trong rất nhiều trạm phụ...
Tối đó, suốt quãng đường chở vợ con về nhà, tôi nghĩ mãi những điều ba vợ nói.
Ký ức về ông ngoại trong tôi sẽ chẳng bao giờ phai nhạt và nỗi ám ảnh về "đứa con riêng" của ông cũng mãi mãi hằn sâu trong tâm trí.