Năm đó tôi và Hà vừa 23 tuổi, được nhận vào làm nhân viên kinh doanh của một tập đoàn ô tô lớn. Chắc không cần nói nhiều cũng có thể hình dung ra các cô gái chân dài dáng chuẩn, da đẹp mặt xinh đứng dựa xe hơi rồi. Cùng xuất thân từ một miền quê, học vấn đều làng nhàng, nếu không có nhan sắc trời cho, có lẽ cuộc đời của chúng tôi không có cơ hội ra vô chốn sang trọng như cái showroom ấy.
Tôi may mắn lọt vào mắt xanh của ông chủ. Đồng nghiệp xì xầm là tôi có số hưởng, tự dưng được ưu ái nâng đỡ; chỉ tiêu, doanh số và ti tỉ thứ phải lo khác chỉ còn là chuyện nhỏ. Họ càng thêm xôn xao ganh tỵ khi ông chủ chẳng hề tỏ ý vui chơi qua đường, mà ngỏ lời cưới xin tôi đàng hoàng. Tôi lâng lâng vì sung sướng, quên mất mọi khái niệm “tìm hiểu” hay “cân nhắc”. Cơ hội tốt như vậy, đâu phải dễ dàng có được trong đời, phải biết “chụp” lấy ngay và luôn chứ!
|
Cơ hội quá hời, tôi chụp lấy ngay. Ảnh minh họa |
Chồng tôi cơ bản không phải là người xấu. Anh thành đạt, giỏi giang, quyết đoán, mạnh mẽ. Có tài thì phải có tật, tứ đổ tường cũng phải cho đàn ông dính vào một ít chứ! Đấy là lời nửa đùa nửa thật của anh, mỗi khi tôi lựa lúc anh vui vẻ để rụt rè góp ý. Còn nếu lỡ anh đang bực mình, thì có khi anh bạt tai vợ thẳng thừng, không mảy may áy náy hay xin lỗi.
Bị đánh riết thành quen, tôi cũng biết khôn, đánh hơi được nguy hiểm để mà lảng tránh. Tuy thế mà cũng có khi dính đòn... Cá biệt, có lần anh tát tôi gãy hai cái răng, bị chấn thương đầu phải đi bệnh viện. Trước mặt người ngoài, tôi phải đau đớn mở miệng nói dối rằng mình bị té ngã, vừa để giữ thể diện cho chồng, vừa bởi quá sợ hãi trước ánh nhìn nghiêm khắc lẫn lạnh lùng của anh…
Chồng tôi gia trưởng. Ghen tuông. Dữ tính. Áp đặt. Cộc cằn. Bạo dâm. Ích kỷ. Độc ác, cả lời lẽ lẫn tâm tính. Ham mê gái gú bồ bịch. Có thể kể thêm vài thói tật nữa vào bảng liệt kê dằng dặc kia, nhưng thôi... Bấy nhiêu là đủ để một người đàn bà trẻ vừa lập cập kết hôn đủ khổ sở lắm rồi.
Tôi bị cấm đi làm, ở nhà làm cái máy đẻ, quanh quẩn chăm con. Tuyệt đối không được giao du với bất kỳ người khác phái nào, bằng bất kỳ hình thức nào. Những chuyện thông thường như cà phê, cơm trưa với bạn bè là xa xỉ, họa hoằn tôi mới được tham gia, sau khi xin phép chồng, công khai thời gian, địa điểm lẫn chụp hình người đi cùng.
|
Tôi phải xin phép chồng trong tất cả mọi việc. Ảnh minh họa |
Tôi không có quyền đi chơi hay du lịch với ai khác ngoài chồng con. Lúc nào tôi cũng có thể bị kiểm tra điện thoại, giỏ xách và các vật dụng cá nhân khác. Tôi không được chơi mạng xã hội, ăn mặc phải kín cổng cao tường, quê mùa xấu xí càng tốt. Miễn anh muốn là tôi phải “phục vụ”, bất kể sớm khuya đau ốm mệt nhọc muộn phiền thế nào…
Bị cô lập hoàn toàn khỏi cuộc sống cũ, tôi chẳng phải chưa từng phản kháng. Tôi cầu cứu người thân. Đáp lại là sự điên cuồng trừng phạt của chồng, người đàn ông giàu có, vị trí xã hội cao, được mọi người trọng vọng kính nể ấy. Họ tin anh chứ chẳng tin tôi, một kẻ “sướng quá hóa rồ, không biết điều”. Anh cấm tôi không được kể chuyện nhà mình với bất kỳ ai. Anh “diễn” rất giỏi, tới mức ngay cả mẹ ruột của tôi cũng nghi hoặc, bảo con gái “có vấn đề thần kinh” khi tôi than thở về cuộc sống hôn nhân như tù nhân, địa ngục của mình…
“Cô còn thiếu thốn cái gì nữa mà phải đòi hỏi, vùng vẫy?”, chồng tôi hét lên trong tức giận, khi thấy tôi khóc lóc cầu xin được ly hôn. Hãy buông tha cho mẹ con tôi được sống một cuộc đời đúng nghĩa, nghèo khó cũng được, nhưng không phải thế này. Trước sự hăm he “sẽ bị mất con, bị khinh rẻ mang tiếng, bị giang hồ xử lý, bị đẩy vào tù, tương lai phải sống không bằng chết…” lẫn nắm đấm của chồng, tôi đành ngậm bồ hòn, tiếp tục chịu đựng. Bởi tôi đủ khôn ngoan để hiểu rằng, người như anh chẳng đe dọa suông đâu…
|
Ảnh minh họa |
Hà, cô bạn gái tôi rồi cũng kết hôn với một người đàn ông làng nhàng. Cô ấy bảo, chồng là lựa chọn tốt nhất thời điểm đó, không giàu có nhưng tạm ổn định. Quan trọng nhất là anh ấy yêu Hà, nâng niu trân trọng vợ. Cuộc sống nhẹ nhàng ấm áp. Hạnh phúc là biết đủ. Nhìn Hà cười mãn nguyện, tôi cay đắng chẳng dám chia sẻ những góc khuất đáng buồn của mình. Đường đường là vợ của sếp nơi Hà làm việc, tôi làm sao có thể vạch ra cho thiên hạ thấy, phía sau cái vẻ lịch lãm đường bệ ấy là người đàn ông đáng sợ đến vậy…
Hôm qua lên mạng, thấy một người đẹp than là “lựa chọn sai lầm” khi quyết định kết hôn với đại gia, nhận lãnh bao nhiêu đau đớn tủi nhục vì bị bạo hành cả tinh thần lẫn thể xác. Tôi đọc mà rơi nước mắt, thương cô ấy và thương chính mình. Còn bao nhiêu nhan sắc ngoài kia, vì ham chút vật chất nhàn hạ hay ảo tưởng dựa dẫm mà lỡ đường như chúng tôi?
Thanh xuân vùn vụt trong khốn khổ, chẳng phải trẻ con để bắt đền ai, nhưng đời người chỉ một lần, không gì có thể bù đắp được. Dẫu cuối cùng có tự thoát ra được hay không, thì riêng nỗi tiếc nuối xót xa là còn mãi mãi. Khi ta đến với người không phải vì tình yêu, thì hẳn phải biết chấp nhận sự thật rằng, đấy chỉ là đánh đổi may rủi của đời người…
Hạ Yên