Làm mẹ đơn thân phải chăng là cái tội?

16/11/2018 - 09:00

PNO - Tôi tin tưởng mình và con sẽ có được cuộc sống tốt hơn ngày trước. Phụ nữ có gia đình phải cố gắng năm thì tôi đang phải cố mười, tôi không cần thương hại, tôi chỉ đòi hỏi sự tôn trọng, điều đó khó lắm sao?

Việc ly hôn và nhận nuôi con, tôi đã cố giấu không cho ai biết, chẳng phải tôi sĩ diện hay sợ mất mặt gì, dù ngay trong nhà tôi đã bị dằn hắt kiểu “phải làm sao chồng nó mới chán, mới đi tìm người khác!”. Một số người ác miệng thì xì xào “đàn bà chán chồng hay chồng chán không chứng nọ cũng tật kia!”. Ngay mẹ tôi còn khóc lóc nói “mặt mũi nào nhìn hàng xóm láng giềng!”, như thể tôi đang phạm cái tội tày đình không thể tha thứ.

Thế nhưng công ty tôi vẫn có người biết, đồng nghiệp thân quen thì hỏi, chị ổn chứ, cần gì cứ nói em. Tôi thực sự cảm động vì những bàn tay sẵn sàng chìa ra khi mình cần, nhưng tôi chỉ cười nói chưa cần, tôi không yếu đuối đến mức đó.

Lam me don than phai chang la cai toi?
Ảnh minh họa

Nhưng cũng từ đó, tôi luôn gặp những chuyện rất trời ơi, phiền toái và có cảm giác bị xúc phạm. Trong bất cứ câu chuyện nào của đám văn phòng, tôi luôn bị lôi ra để cười cợt, đùa giỡn. Cậu nhân viên mới sau khi bị truy ra là chưa có người yêu, người ta chỉ tôi “cậu tậu trâu sẽ được cả nghé!”; khi công ty tổ chức đi du lịch được kèm người nhà, khi chia phòng, vài câu nói ỡm ở bay lại chỗ tôi “tối hé cửa anh đến nhé!”.

Nếu nói tôi không đau đớn là nói dối, tôi còn chưa nguôi được vết thương sau ly hôn, tôi phải đứng dậy và lo cho con, sợ con bị tổn thương, những người kia không biết vô tình hay cố ý, cứa cho tôi thêm những nhát dao sắc lẹm. Nuôi con một mình, dù có mạnh mẽ và kiên cường mấy cũng có lúc tôi yếu mềm bất lực, khi tôi lên cơn sốt suốt một tuần, con gái còn nhỏ không thể giúp gì cho mẹ, tôi cũng cần lắm một bàn tay, một bờ vai để nương tựa. Trước những lời đùa giỡn, tôi luôn làm vẻ thản nhiên, ai biết tôi đau lòng thế nào.

Như sáng nay sếp thông báo họp sớm, anh chàng phòng thống kê đi trễ phải loay hoay tìm chỗ ngồi, ai đó trêu “đêm qua hoạt động nặng nên không dậy nổi”, anh chàng cười cười, “bà xã bắt trả bài khuya quá” và đột nhiên anh chàng chĩa sang tôi “Ở đây có mỗi chị Minh là được ngủ thẳng giấc, đêm không có ai làm phiền!”, và cả phòng bật lên những tiếng cười hô hố khoái chí. Người ta còn thêm “những khi thèm thì chị làm sao, tự xử hả?” và thêm vài câu nói vô duyên khác. Chuyện này không phải lần đầu, văn phòng đông người nên vụ kể chuyện “mặn” luôn xảy ra, và chỉ cần vòng vèo mấy câu, họ sẽ lôi tôi vào, không phải để thông cảm mà là làm trò cười. Họ vui sướng tếu táo, họ tò mò muốn biết cuộc sống của tôi, họ giễu cợt và cười đùa…

Lam me don than phai chang la cai toi?
Ảnh minh họa

Tôi đập quyển sổ xuống bàn: “Anh có thấy mình vô duyên và tàn ác khi mở miệng nói những câu ấy hay không? Tôi ở một mình, làm mẹ đơn thân là có tội sao? Nếu một ngày nào đó con gái anh bị ai đó nói có một ông bố vô duyên mất lịch sự vậy thì anh nghĩ sao? Tôi mong đây là lần cuối cùng phải nghe những câu tương tự!”.

Cả phòng im phăng phắc, hẳn họ không nghĩ tôi lại phản ứng, còn phản ứng gay gắt thế. Anh chàng thống kê cười gượng chữa cháy: “Thì đùa một tí có sao?”, tôi vẫn chưa nguôi “thế mà gọi là đùa hả, anh đang xúc phạm tôi!”, cô bé kế toán ngồi cạnh nắm lấy tay tôi. “Em cũng thấy vậy, cứ mang cuộc sống cá nhân của người khác ra cười cợt bêu riếu, rất mất lịch sự và thô thiển!”. Sau đó mỗi người một câu, tôi mệt mỏi không nghe được ai nói gì, lạ là mình lại phản ứng quyết liệt đến thế, điều mà khi biết mình bị phản bội tôi cũng không có được.

Lam me don than phai chang la cai toi?
Ảnh minh họa

Tưởng như vậy là yên, nhưng tình hình có vẻ tệ hơn khi người ta không còn nói trước mặt nữa mà chuyển sang xì xào sau lưng. Tôi mệt mỏi với thứ gọi là miệng thế gian quá đỗi.

Đêm ôm con vào lòng, nước mắt tôi lại chảy, dù biết ngày mai còn khó khăn, dù biết ánh nhìn của người đời dành cho bà mẹ đơn thân như tôi còn nhiều tò mò, dò xét, nhưng nếu được chọn lại, tôi vẫn chọn con đường đang đi. Tôi tin tưởng mình và con sẽ có được cuộc sống tốt hơn ngày còn có thứ gọi là gia đình. Phụ nữ có gia đình phải cố gắng năm thì tôi đang phải cố mười, tôi không cần thương hại, tôi chỉ đòi hỏi sự tôn trọng, điều đó khó lắm sao?

Hy vọng tôi chỉ đang gặp một số ít những người xấu xí, còn rất nhiều những người tốt, họ đang ở quanh tôi, cho tôi những bàn tay và cái ôm ấm áp.

Linh (TP. HCM)

 

news_is_not_ads=
TIN MỚI